Một mực giảng đến Tiểu Bảo bị ép vào cung, gặp mặt với Kiến Ninh công chúa, ngừng lại.
- Tốt, thời gian đã không còn sớm, đêm nay chỉ giảng đến nơi đây, ngày mai ta còn phải dậy sớm đọc sách, đêm mai lại đến giảng.
Lạc Thanh Chu nhìn ngoài cửa sổ một chút, chuẩn bị rời đi.
- Ầm ầm!
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên lại vang lên một tiếng sấm.
Hạ Thiền ngồi bên giường bị hù thân thể run lên, nắm chặt kiếm trong tay, khuôn mặt nhỏ có chút trắng bệch.
Bách Linh vội vàng năn nỉ.
- Cô gia, bên ngoài mưa rơi thật lớn, hơn nữa còn đang có sét đánh, ngươi kể thêm một hồi đi, đợi mưa tạnh lại đi.
Lạc Thanh Chu nhìn ngoài cửa sổ nói:
- Mưa thu cũng không phải mưa rào, chỉ sợ vài ngày mới hết, nào có dễ dàng ngừng như vậy.
Bách Linh nhìn Hạ Thiền một chút, nói khẽ:
- Cô gia, Thiền Thiền sợ sét đánh, nếu không, ngươi đêm nay cũng đừng đi, lưu lại nơi này giảng cố sự một đêm cho chúng ta nghe đi, có được hay không?
Lạc Thanh Chu xoay người, nhìn về phía thiếu nữ ngồi bên giường, gặp khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, thân thể tựa hồ cũng đang run rẩy, không khỏi nghĩ tới đêm đó từng ở cùng nàng dưới cầu.
- Ầm ầm!
Đúng vào lúc này, ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng sấm lớn.
Thân thể thiếu nữ run lên, khuôn mặt nhỏ trắng hơn.
Lạc Thanh Chu vội vàng đóng lại cửa sổ, đi đến bên giường nói:
- Thiền Thiền, nhanh lên giường đi, cô gia đêm nay không đi, lưu lại nơi này kể chuyện xưa cho các ngươi.
- Tốt quá!
Bách Linh lập tức nhảy cẫng reo hò, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói:
- Cô gia nói phải giữ lời đó nha, không thể chờ một lúc lại rời đi đó.
Lập tức lại cười hì hì nói:
- Cô gia, ngươi nhanh giúp Thiền Thiền cởi giày, ngươi cũng cởi giày đi, ngồi ở trên giường giảng, chúng ta kéo màn xuống, miễn cho Thiền Thiền nhìn thấy tia sét ngoài cửa sổ lại sợ.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ với khuôn mặt nhỏ tái nhợt bên giường, không tiếp tục do dự, ngồi xổm trên mặt đất nói:
- Thiền Thiền, đến, cô gia giúp ngươi cởi vớ, giày.
Gió cũng giật mạnh, mưa cũng rơi nhiều.
Mưa rơi nặng hạt, đầy viện huyên náo.
Mưa thu mang đến ý lạnh cùng gió lạnh hòa vào một chỗ, giày xéo hoa cỏ ngoài cửa sổ.
Bên trong cửa sổ, ánh nến mờ nhạt, vẫn như cũ rất ấm áp.
Lạc Thanh Chu giúp Hạ Thiền cởi giày ra, vừa chuẩn bị giúp nàng cởi sạch vớ lưới trên chân, bị nàng giãy dụa đạp một cước lên mặt, sau đó trốn lên giường, núp ở bên trong một góc.
Bách Linh thì ngồi ở trên giường cười trộm, hỏi:
- Cô gia, thơm không?
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, ngồi xuống bên giường, tiếp tục kể cố sự ‘Tiểu Bảo và các nương tử của hắn’.
【 Phương Di vẫn chưa trả lời, Vi Tiểu Bảo đã nhảy lên trên giường, ngay cả giày cũng chui vào trong chăn, nằm ngủ ở giữa hai người, tay trái ôm cổ Phương Di, tay phải ôm lấy eo nhỏ nhắn của Mộc Kiếm Bình... 】
Giảng đến lúc này, Bách Linh cúi đầu nhìn mình một chút, lại quay đầu nhìn Thiền Thiền bên cạnh một chút, lặng lẽ nhếch miệng.
【 Mộc Kiếm Bình đưa tay phải ra, dùng sức đẩy hắn, Vi Tiểu Bảo thừa thế nghiêng đầu đi, duỗi miệng hôn một cái lên môi Phương Di, khen: - Thơm quá! 】
Giảng đến nơi đây, Bách Linh lại không tự giác sờ lên môi phấn của mình, trong đầu không khỏi hiện ra hình tượng của chuyện xưa, bất quá -Vi Tiểu Bảo- bên trong biến thành cô gia thối, mà ‘Mộc Kiếm Bình’ bên trong thì biến thành nàng...
- Hừ, cái cố sự này của cô gia chính là vì chính hắn mà biên ra, vậy mà muốn trái ôm phải ấp, hừ hừ.
Bách Linh một bên nghe, một bên nói thầm ở trong lòng.
Rất nhanh tới rạng sáng.
Lạc Thanh Chu ngừng lại, nói:
- Đêm nay giảng đến đây thôi, cuống họng muốn câm luôn rồi, ngày mai còn phải đọc sách nữa.
Nói rồi đứng người lên, đi qua mở cửa sổ ra.
Mưa thu ngoài cửa sổ vẫn đang rơi li ti không ngừng.
Trong đình viện, cánh hoa rơi xuống một chỗ.
Trên bầu trời đêm, mây đen dày đặc, mưa phùn rả rích.
Bất quá tiếng sấm đã ngừng.
Bách Linh lập tức quyệt miệng nói:
- Cô gia, trước đó ngươi rõ ràng đã đáp ứng Thiền Thiền, nói đêm nay không đi.
Lạc Thanh Chu khóa cửa sổ, xoay người nói:
- Ta cũng không nói là muốn đi.
Bách Linh nghe xong, lúc này mới mặt mày hớn hở, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, giòn tiếng hỏi:
- Cô gia, không kể cố sự, chúng ta làm gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đi ngủ.
Vừa nghe lời này, Bách Linh lập tức sững sờ, hai mắt mở trừng to nói:
- Đi ngủ? Ai với ai?
Lập tức biến sắc:
- Cô gia, có phải ngươi muốn học theo xấu Tiểu Bảo kia, trái ôm phải ấp hay không? Hừ, ngươi mơ tưởng! Người ta và Thiền Thiền sẽ không để cho ngươi được như ý.
Nói xong, lập tức qua nằm ở bên trong, kéo chăn trùm lên trên người, nhắm mắt lại.
Hạ Thiền ngồi ở trong góc, nhìn nàng một cái, nhìn người nào đó phía ngoài một chút.