Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1078: Kể cố sự cho Bách Linh cùng Thiền Thiền (2)




Lạc Thanh Chu nói:

- Nàng tới làm gì?

Đao tỷ nói:

- Nàng nói Ngôn sư tỷ buổi sáng cầm huyền thiết côn bị ngươi đánh gãy, khóc đi tìm sư phụ cáo trạng. Sư phụ ra hỏi một chút tình huống cụ thể, sau đó mắng nàng cho một trận, liền không có lại để ý đến nàng.

Lạc Thanh Chu nói:

- Sau đó thì sao?

Đao tỷ nhún vai, nói:

- Sau đó Ngôn sư tỷ liền khóc rời đi, Hà sư huynh nhận biết một luyện khí đại sư, mang theo nàng đi tìm vị luyện khí đại sư kia.

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.

Đao tỷ nói:

- Yên tâm, coi như không sửa được, ngươi cũng không cần bồi. Thái độ của sư phụ rất rõ ràng, có chơi có chịu, trách không được người khác.

Hai người ăn cơm trưa, tiếp tục về phía sau viện tu luyện.

Lạc Thanh Chu tiếp tục tu luyện nội công tâm pháp.

Rất nhanh trời đã chạng vạng tối.

Hai người nói với Tôn Giang một tiếng, cùng nhau rời đi.

Lạc Thanh Chu sợ lại bị Nam Cung quận chúa ôm cây đợi thỏ bắt được, cho nên sau khi đi ra hẻm nhỏ liền cùng Đao tỷ tách ra, trực tiếp đi đường vòng về nhà, cũng không đi qua ngõ hẻm Thập Bát.

Mặc dù đối phương nói ‘Cũng không thấy nữa’, nhưng nếu như cố ý lừa hắn thì sao?

Hắn ngược đối phương nhiều lần như vậy, lấy tính cách vị quận chúa kia, làm sao có thể từ bỏ ý đồ buông tha hắn.

Cho nên hắn vẫn phải cẩn thận.

Một đường đi qua nhiều hẻm nhỏ, ít đi đường cái, đồng thời, vào trong hẻm nhỏ thần hồn xuất khiếu, quan sát một chút bốn phía phải chăng có người theo dõi.

Hắn ngoại trừ muốn phòng bị Nam Cung quận chúa ra, còn muốn phòng bị Trương thái phi và chuẩn hoàng phi gọi Trương Yên Nhi kia nữa.

Những người kia khẳng định cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

Một đường cẩn thận từng li từng tí, bình an trở về.

Lúc trở lại Trích Tiên cư, Tiểu Điệp đang ở trong tiểu viện thu xếp chăn mền quần áo, gặp hắn trở về, vội vàng nói:

- Công tử, vừa rồi Bách Linh tỷ tỷ tới tìm người, nói người đêm nay đi kể chuyện xưa.

Lạc Thanh Chu nói:

- Hôm nay còn có người khác tìm ta không?

Tiểu Điệp lắc đầu nói:

- Không có. Thu nhi tỷ tỷ tới qua, bất quá không phải tìm công tử, là tìm nô tỳ chơi, nói chuyện một chút với nô tỳ liền đi.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, hiếu kỳ nói:

- Nàng nói với ngươi cái gì?

Tiểu Điệp nói:

- Chỉ hàn huyên chuyện trời trăng một hồi, trò chuyện thêu hoa, trò chuyện làm quần áo làm tất chân, không có trò chuyện cái khác.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, đang muốn vào nhà, ‘Ầm ầm’ một tiếng, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng sấm rền.

Ngẩng đầu nhìn lại, trên bầu trời dày đặc mây đen, mặt trời rơi xuống đỉnh núi sớm đã biến mất không còn tăm tích.

Gió cũng bắt đầu lớn lên, thổi cành lá rì rào rung động.

Tiểu Điệp vội vàng ôm chăn mền trở về trong phòng, nói:

- Công tử, trời muốn mưa, người đợi ở trong phòng, nô tỳ đi lấy cơm tối cho người.

Lạc Thanh Chu giúp nàng cùng một chỗ thu chăn mền quần áo.

Tiểu Điệp vội vàng ra cửa.

- Vù ——

Phía ngoài gió càng lớn hơn, thổi đến cửa sân kẹt kẹt rung động.

Trên bầu trời thỉnh thoảng vang lên một tiếng sấm.

Mây đen bắt đầu kéo đến, tia sáng bắt đầu trở nên lờ mờ, một trận mưa to sắp xảy ra.

Tiểu Điệp rất nhanh bưng bữa tối phong phú trở về.

Chủ tớ hai người ăn xong bắt đầu nấu nước tắm rửa.

Lạc Thanh Chu ngâm dược thủy tắm, đổi lại một thân nho bào sạch sẽ.

Mắt thấy bên ngoài bắt đầu rơi xuống giọt mưa, hắn không dám trì hoãn, lập tức cầm ô giấy dầu, nói với Tiểu Điệp một tiếng, đi ra cửa.

Tiểu Điệp đứng ngoài cửa ra vào thầm nghĩ:

- Công tử, chờ một lúc nếu mưa mưa lớn cũng đừng trở về. Ban đêm nhìn không rõ ràng, trên mặt đất lại trơn trượt, cũng đừng té ngã đó.

Lạc Thanh Chu đáp ứng một tiếng, mở dù, vội vàng ra cửa, đi Linh Thiền Nguyệt cung.

Chờ hắn rời đi, Tiểu Điệp đi qua đóng cửa lại, lúc này mới tự nhủ: ‘Công tử hẳn là sẽ không ở lại nơi đó, coi như muốn lưu, cũng sẽ lưu lại chỗ nhị tiểu thư bên kia’.

Nàng không khỏi nghĩ tới tình cảnh công tử và đại tiểu thư lúc trước bái đường, lập tức thở dài một hơi.

- Đại tiểu thư thật ra rất tốt...

Nàng cảm thấy rất đáng tiếc.

Mặc dù nhị tiểu thư cũng rất tốt, đối xử với nàng cũng đặc biệt ôn nhu và chiếu cố, chưa hề coi nàng là hạ nhân, nhưng nàng vẫn cảm thấy đại tiểu thư cũng rất tốt, chỉ là không thích nói chuyện.

Lúc trước chủ tớ hai người bọn hắn mới tới Tần phủ, trong lòng lo lắng bất an, cứ nghĩ rằng sẽ bị coi như hạ nhân mà đối đãi, chịu nhiều đau khổ và nhục nhã, dù sao công tử đến ở rể, nhưng không nghĩ tới, vậy mà lại cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), có tiểu viện của mình, không có bất kỳ người nào khi dễ bọn hắn, trải qua cuộc sống thần tiên.

Cái này không phải bởi vì đại tiểu thư sao?

Mặc dù đại tiểu thư nhìn như không có làm gì, nhưng nàng cho chủ tớ hai người bọn hắn thân phận cùng tôn trọng, những người khác trong Tần phủ tự nhiên cũng không dám lỗ mãng.