- Kẹt kẹt...
Lạc Thanh Chu mở cửa sân ra, đi ra ngoài.
Tiếng mở cửa lập tức đánh thức hai người đang chờ phía sau dưới đại thụ cách đó không xa.
Lạc Thanh Chu cũng không có nhìn nơi đó một chút, đóng cửa lại, trực tiếp rời đi, đi về Trích Tiên cư.
Phía sau đại thụ.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn một thân nho bào, bước chân bình thường, híp híp con ngươi, đột nhiên bước nhanh đi theo.
Hạ Thiền giật mình, cầm kiếm, đi theo ở phía sau của nàng.
- Sở Phi Dương.
Lạc Thanh Chu vừa tới cửa ra vào Trích Tiên cư, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng gọi.
Hắn giả bộ như bị tiếng gọi đột ngột làm giật mình, quay đầu nhìn lại.
- Phốc!
Một chùm bột phấn hơi nước trắng mịt mờ đột nhiên chiếu xuống trên mặt hắn.
Hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó, đầy bột phấn khắp cả mặt mũi, sửng sốt một hồi, nhìn thiếu nữ phía sau, há to miệng, phun bột phấn nói:
- Quận... Quận chúa, ngươi làm gì?
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy lãnh khốc đứng ở sau lưng hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Hạ Thiền cầm kiếm, đứng cách đó không xa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia nghi hoặc.
Lạc Thanh Chu nâng tay áo, xoa xoa bột phấn trên mặt, lại dùng đầu ngón tay quẹt quẹt một hồi trên mặt, để vào miệng nếm một cái, nghi ngờ nói:
- Bột mì?
- Phốc! Phốc! Phốc!
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại không ngừng vung ba bồng bột mì vào mặt hắn.
Lạc Thanh Chu một bên nhắm mắt tránh né, một bên quơ tay áo, cả giận nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Thiền Thiền, cứu ta.
Lời nói vừa dứt, một thanh kiếm rét lạnh chống đỡ trên cổ Nam Cung Mỹ Kiêu.
Hạ Thiền đứng ở sau lưng nàng, không nhúc nhích.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng đứng người ở nơi đó, mặt lạnh, không còn động, cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm hắn.
Lạc Thanh Chu ‘khụ khụ’ ho khan vài tiếng, dùng tay áo lau đi bột mì trên mặt, cả giận nói:
- Quận chúa, ta chỗ nào trêu chọc ngươi rồi? Nửa đêm đánh lén ta, là đạo lý gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu không nhìn kiếm sau lưng, đột nhiên đi đến trước mặt hắn, bắt lại quần áo phía sau hắn.
Lạc Thanh Chu giật nảy mình, nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:
- Ta muốn nhìn phía sau ngươi.
Dứt lời, ‘Xoẹt’ một tiếng, xé rách quần áo phía sau hắn xuống.
Lạc Thanh Chu lập tức cảm thấy cái mông mát lạnh, cuống quít đưa hai tay che lại, một bên lui lại, một bên gọi:
- Thiền Thiền, cứu giá!
- Bạch!
Thân ảnh Hạ Thiền lóe lên, bảo hộ ở trước mặt hắn, kiếm trong tay chỉ trên cổ Nam Cung Mỹ Kiêu, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, mở miệng nói:
- Không, không cho phép, nhìn.
Mũi kiếm sắc bén đâm rách da thịt trên cổ Nam Cung Mỹ Kiêu.
Một tia máu tươi chảy ra.
Lạc Thanh Chu gặp thế, vội vàng vươn tay giữ lại cánh tay nàng, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, chớ làm tổn thương nàng.
Hạ Thiền quay đầu nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu bị con ngươi nàng đen nhánh băng lãnh nhìn đến chột dạ, vội vàng thấp giọng giải thích:
- Nàng là quận chúa, chúng ta không thể trêu vào.
Nói rồi dắt lấy cánh tay của nàng, thu hồi thanh kiếm lại.
Lập tức lại dùng hai tay che cái mông, thối lui đến cửa ra vào, đẩy cửa sân ra, lui vào, nói:
- Thiền Thiền, mau vào!
Hạ Thiền lại nhìn thiếu nữ kỳ quái trước mặt một chút, sau đó cầm kiếm, quay người vào cửa.
- Ầm!
Lạc Thanh Chu lập tức đóng lại cửa sân, cắm chặt chốt cửa, ở bên trong nói:
- Quận chúa, chuyện đêm nay, ta có thể chuyện cũ bỏ qua, ta cũng sẽ cáo trạng với Nhị tiểu thư các nàng. Bất quá hi vọng ngươi có thể rời đi nhanh lên, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi ta cũng không phải phu thê, phía sau của ta không có khả năng để cho ngươi xem.
Bên ngoài trầm mặc một hồi, trực tiếp quay người rời đi.
Lạc Thanh Chu đứng ở trong cửa ngẩn người, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, hắn lập tức mở cửa, thò đầu ra, nhìn về phía bên ngoài.
Thân ảnh cao gầy yểu điệu lãnh khốc đã đi thật.
Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, không khỏi đưa thay sờ sờ cái mông phía sau, phía trên còn lưu lại một dấu roi hồng hồng.
Đột nhiên, hắn nhớ tới cái gì, cuống quít đóng cửa lại, hai tay che lấy cái mông, xoay người lại.
Hạ Thiền đang đứng ở phía sau hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, bảo kiếm trong tay đã trở vào bao.
Lạc Thanh Chu: - ...
Hạ Thiền lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đi đến bên cạnh giếng, đánh lên tới một thùng nước, nhìn về phía hắn nói:
- Tắm.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nhìn chằm chằm tròng mắt của nàng một hồi, đi tới, ngồi xổm xuống, rửa bột mì trên mặt.
Thế nhưng trên đầu, trong quần áo, đều dính không ít.
Hắn ngẩng đầu nói:
- Thiền Thiền, không sao, ngươi về trước ngủ đi, cô gia muốn tắm.
Hạ Thiền vẫn đứng ở tại chỗ bất động, dừng một chút, nói:
- Ta, giúp ngươi, múc nước.