Lạc Thanh Chu nói:
- Không cần, ta tự mình làm là được. Ngươi mau trở về đi thôi, cô gia cởi quần áo.
Nói xong, trực tiếp đi qua đẩy nàng rời đi.
Đợi đẩy nàng ra ngoài cửa, lập tức đóng cửa sân lại, chốt cửa.
Chờ bên ngoài vang lên tiếng bước chân rời đi, hắn mới quay người trở lại bên cạnh giếng, trực tiếp lột sạch quần áo, sau đó nâng thùng nước, đổ nước từ trên đỉnh đầu chậm rãi chảy xuống.
Trước gội đầu, lại xoa tắm thân thể.
Đang lúc cầm xà bông thơm xoa tắm dễ chịu, hắn đột nhiên vô ý thức ngẩng đầu, nhìn về phía tường viện đối diện.
Bên trên tường viện, lặng yên không một tiếng động lộ ra một cái đầu.
Cái đầu kia đang hiện ra ở chỗ đó, mở to con ngươi đen như mực, an tĩnh nhìn hắn.
Hai người bốn mắt mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tiểu viện lập tức yên tĩnh một trận, ngay cả tiếng gió cũng không có.
Một lát sau.
Lạc Thanh Chu đột nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng ngồi xuống nói:
- Thiền Thiền, ngươi làm gì? Ai bảo ngươi nhìn trộm cô gia?
Hạ Thiền lại nhìn hắn một hồi, nói:
- Bách Linh, để cho ta, rình coi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ:
- Bách Linh?
Lập tức hừ lạnh một tiếng:
- Được lắm Thiền Thiền, ngươi vậy mà học nói láo, Bách Linh người ta mới sẽ không làm chuyện như vậy, rõ ràng là chính ngươi...
Ai ngờ còn chưa nói xong, một bên khác trên vách tường đột nhiên truyền đến âm thanh thanh thúy như chim sơn ca của Bách Linh.
- Đúng thế đúng thế, vẫn là cô gia hiểu rõ Bách Linh nhất, người ta mới sẽ không làm chuyện xấu hổ như thế. Thiền Thiền, ngươi cũng không thể vu khống người ta nha.
Lạc Thanh Chu lập tức cứng đờ, quay đầu nhìn về phía tường viện một bên khác.
Bách Linh lộ ra một cái đầu gục ở chỗ này, đang trợn to con ngươi nhìn hắn, gặp hắn nhìn qua, lập tức vẫy vẫy tay, cười hì hì nói:
- Cô gia, cám ơn ngươi tin tưởng nhân gia, người ta rất cảm động. Ngươi tiếp tục tắm, chúng ta không quấy rầy ngươi.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Quá phận!
Lạc Thanh Chu lập tức không tắm nữa, từ dưới đất cầm lên quần áo bẩn, che chắn ở phía trước, sau đó nhanh chóng thối lui đến trong phòng, từ bên trong khóa cửa lại.
Vào phòng, lại chốt lại cửa phòng từ bên trong.
Lúc này mới lấy ra quần áo từ trong túi trữ vật, nhanh chóng mặc vào người.
Chờ hắn đi ra cửa nhìn, hai nha đầu ghé vào tường viện rình coi đã không thấy bóng dáng.
Hắn không có nghĩ nhiều, về đến phòng, rơi vào trầm tư.
Lấy tính cách quận chúa kia, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên hắn về sau đi ra tu luyện, nhất định phải cẩn thận.
Trở lại trên giường nằm xuống, nhắm mắt lại, trong lòng tiếp tục suy nghĩ chuyện.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng.
Ngủ nửa canh giờ.
Dậy sớm, hắn đi trước đến Tần nhị tiểu thư nơi đó nhìn một chút tình huống.
Vị Nam Cung quận chúa kia cũng không ngủ lại Mai Hương Uyển.
Châu nhi gặp hắn hỏi thăm, nói cho hắn biết:
- Quận chúa tối hôm qua tới một chuyến, gặp tiểu thư đang ngủ, nàng liền rời đi. Nghe Chu quản gia nói, nàng trực tiếp ngồi xe ngựa rời đi.
Lạc Thanh Chu nghe xong giật mình, lại hỏi:
- Nàng có lưu lại lời gì hay không?
Châu nhi lắc đầu, nói:
- Quận chúa cũng không nói gì, bất quá nhìn biểu lộ trên mặt nàng, giống như có chút không vui, có chút thất hồn lạc phách. Cô gia, người có phải khi dễ quận chúa người ta hay không?
Lại tự hỏi tự trả lời.
- Không đúng, người ta là quận chúa, cô gia mới không dám. Cô gia mỗi lần nhìn thấy người ta, đều rất cung kính.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, không nói gì thêm.
Lúc này, Tần nhị tiểu thư vừa tỉnh lại.
Hắn vào nhà nói chuyện một hồi liền từ cửa sau cẩn thận từng li từng tí rời đi.
Một đường đi nhanh, đi khắp đường cùng ngõ hẻm, đến thành nam.
Đợi một hồi tại cửa ngõ, Đao tỷ ghim đuôi tóc ngắn gọn gàng, nện bước đôi chân dài đi ra từ trong ngõ nhỏ, nhìn thấy hắn, lập tức nói:
- Sở Phi Dương, vị Mỹ Kiêu đại tiểu thư kia của ngươi sáng nay lại tìm đến ta.
Lạc Thanh Chu nghe vậy ngơ ngác một chút:
- Nàng tới tìm ngươi làm gì?
Đao tỷ ngừng ở trước mặt của hắn, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, nói:
- Ngươi tối hôm qua không phải làm nàng bị thương đó chứ?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Đụng cái mũi nàng chảy máu, còn lưu lại một vết thương trên cổ nàng.
Đao tỷ nói:
- Sở Phi Dương, ta nói không phải tổn thương trên thân thể, mà là tổn thương trong lòng.
Lạc Thanh Chu giật mình:
- Có ý tứ gì?
Đao tỷ nhún vai một cái nói:
- Nàng sáng hôm nay tới tìm ta, nói với ta một câu, để cho ta chuyển nó cho ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Lời gì?
- Gặp lại, cũng không thấy nữa.
Gặp lại, cũng không thấy nữa?
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi:
- Sư tỷ, nàng để ngươi đem câu nói này nói cho Sở Phi Dương, hay là...