- Trở về đi.
Thân ảnh xanh nhạt nhàn nhạt mở miệng nói.
Lạc Thanh Chu mở mắt ra, đứng người lên, phát hiện chân trời phương đông đã trắng bệch.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Hạ Thiền và vị Nam Cung quận chúa kia còn đang chờ hắn ở ngoài cửa lớn Mai Hương Uyển, hắn thật sự cần phải trở về.
- Nguyệt tỷ tỷ, cám ơn ngươi, vậy đêm mai ta tới kể cho ngươi nghe cố sự.
Lạc Thanh Chu khom người nói tạ, đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi Nguyệt tỷ tỷ, tiểu Nguyệt cũng biết ta đến kinh đô, nàng muốn tới đây, ta có nên nói cho nàng chúng ta ở chỗ này hay không?
Giọng nói thân ảnh xanh nhạt thanh lãnh đáp.
- Tùy tiện.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, vừa muốn cáo từ rời đi, nàng lại nói:
- Lúc tu luyện, tốt nhất là trạng thái an tĩnh.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lập tức hiểu được, nói:
- Tốt, ta đã biết.
Nói xong, cáo từ rời đi, rất nhanh biến mất trong đêm tối xa xa.
Mặt hồ lập tức an tĩnh lại.
Lại qua một lát.
Một thiếu nữ quỷ dị người mặc váy đen, hai chân trần trụi, trên chân buộc lên dây đỏ đính linh đang (chuông nhỏ), trên trán điểm một ấn ký đỏ tươi vô thanh vô tức xuất hiện ở bên trên lá sen bên cạnh, mở miệng nói:
- Tỷ tỷ, ngươi đối với hắn thật tốt. Như vậy, thật sự là hắn có thể nhanh chóng tu luyện, nhưng ngươi chỉ sợ sẽ chịu không được, dù sao cũng là thiên lôi.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, nói:
- Chuẩn bị xong chưa?
Quỷ dị thiếu nữ nghe vậy sửng sốt một chút, nói:
- Cái gì chuẩn bị xong chưa?
Lập tức sắc mặt đột biến:
- Tỷ tỷ, có thể đừng lấy nhiều như thế hay không? Mỗi đêm đều muốn, người ta sẽ không chịu nổi... A...
- Bạch!
Kiếm trong tay thân ảnh xanh nhạt lóe lên, mũi kiếm sắc bén mang theo một tia máu tươi rút ra từ cổ tay của nàng.
Lập tức, xuất ra một cái bình sứ, tiếp máu tươi vào đó.
- Ô ô, tỷ tỷ, người ta thật không được, đau quá...
Lạc Thanh Chu một đường nhanh chóng phi hành, rất mau trở lại trong phủ.
Ở trên nóc nhà nhìn thoáng qua, hai thân ảnh kia vẫn như cũ đứng ở dưới đại thụ bên ngoài, giống như pho tượng, không nhúc nhích tí nào.
Lạc Thanh Chu lập tức xuyên thấu nóc nhà, về đến phòng, hồn phách quay về cơ thể.
Thân thể Tần nhị tiểu thư nhu nhược, vẫn như cũ dịu dàng ngoan ngoãn như mèo con dán ở trong ngực của hắn, gương mặt chôn ở bên trong cổ của hắn, đang ngủ say.
Lạc Thanh Chu nhịn không được cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái trán của nàng.
Lông mày Tần nhị tiểu thư đột nhiên có chút nhăn lại, miệng vậy mà nói mê:
- Thanh Chu ca ca, không muốn... Không muốn vứt bỏ tỷ tỷ... Không muốn...
Ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng.
Lạc Thanh Chu lặng lẽ rời khỏi giường, mặc quần áo tử tế, ra khỏi gian phòng.
Ai ngờ lúc đang mang giày tại cửa ra vào, Thu nhi đột nhiên đi ra từ căn phòng cách vách, nói khẽ:
- Cô gia, trời còn chưa sáng mà, sớm như vậy đã muốn đi rồi sao?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Ừm, không ngủ được, chuẩn bị trở về đọc sách. Nhị tiểu thư còn đang ngủ, không cần quấy rầy nàng.
Thu nhi vội vàng đi tới, ngồi xổm trên mặt đất, giúp hắn mặc giày.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn nàng, gặp nàng khoác lụa mỏng, lộ ra da thịt tuyết trắng cùng xương quai xanh mê người, cái yếm trước ngực cũng bị chống đỡ phình lên lộ ra, không khỏi nghĩ tới tối hôm qua nàng và Châu nhi đối thoại trong phòng.
Nha đầu này sẽ không ở trong phòng đợi suốt cả đêm đó chứ, cũng không có ngủ qua?
Thu nhi giúp hắn mang xong giày, lại đứng người lên, giúp hắn sửa sang lại nho bào một chút, nói khẽ:
- Cô gia, muốn nô tỳ giúp người chải tóc không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không cần, ta trở về tự mình chải là được.
Ngừng một chút, hắn đột nhiên lại hỏi:
- Đúng rồi Thu nhi, ngươi tối hôm qua không có ngủ sao?
Thu nhi có chút cúi đầu, rủ xuống lông mi thật dài, thấp giọng nói:
- Không có.
Lạc Thanh Chu an tĩnh nhìn nàng một hồi, vươn tay, bắt lấy lụa mỏng thật mỏng trước ngực nàng.
Hắn chỉ cần nhẹ nhàng cởi một chút, toàn bộ y phục sẽ tuột xuống, sau đó sẽ lộ ra ngọc thể thiếu nữ tuyết trắng kiều nộn bên trong.
Thu nhi cúi đầu, trên gương mặt thanh lệ bò lên trên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt.
Nàng không hề động, không có giãy dụa, cũng không nói gì, chỉ là an tĩnh đứng ở nơi đó, chớp lấy lông mi thật dài, nhẹ nhàng cắn môi phấn, yên lặng chờ đợi.
Nhưng Lạc Thanh Chu chỉ giúp nàng kéo xong y phục, che khuất cái yếm đang đứng vững trước ngực, nói khẽ:
- Lần sau sớm đi ngủ. Trước khi chưa thành thân với nhị tiểu thư, cô gia sẽ không đụng ngươi.
Nói xong, lại vuốt ve đầu của nàng một chút, sau đó đi ra ngoài.
Thu nhi đứng tại cửa phòng hồi lâu, mới quay người đi theo ra ngoài, đứng dưới mái hiên, ngơ ngác nhìn đình viện trống không bên ngoài, thần sắc cô đơn, thất vọng mất mát.