Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói một lần chuyện hôm nay gặp được vị quận chúa kia, nói:
- Nàng hẳn chỉ là hoài nghi, ta cũng không xác định nàng một lúc nữa có thể tới tìm hay không.
Tần nhị tiểu thư có chút nhíu lông mày, suy tư một chút, nói:
- Thanh Chu ca ca, huynh đi trước lên giường, cởi quần áo ra, nằm ở nơi đó. Nếu Mỹ Kiêu tỷ quả thật tới, ta cũng đi lên giường nằm cùng huynh, nàng hẳn sẽ không dám đi vào.
Lạc Thanh Chu đang do dự, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập.
- Đông đông đông.
Lập tức, tiếng gọi của Nam Cung quận chúa vang lên:
- Vi Mặc, ngủ chưa?
Châu nhi vội vàng đi đến cửa sổ thấp giọng nói:
- Tiểu thư, mở cửa không?
Tần Vi Mặc nói:
- Đi mở đi, để Mỹ Kiêu tiến vào, cứ nói ta và cô gia đang đi ngủ trên giường.
Châu nhi lập tức đi đến cửa ra vào.
Lạc Thanh Chu không dám lại do dự, đi đến bên giường trong phòng, nhanh chóng cởi xuống áo ngoài quần vớ giày, bò lên giường, chui vào trong chăn.
Tần nhị tiểu thư cũng đi đến bên giường, mở ra dây thắt lưng, cởi sạch áo ngoài, chỉ mặc cái yếm màu xanh nhạt, lên giường, chui vào trong chăn.
Hai người nằm cùng một chỗ, nghiêng người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Tần nhị tiểu thư duỗi ra cánh tay tuyết trắng, cởi xuống búi tóc trên đầu hắn, sau đó cũng cởi xuống đầu của mình.
Mái tóc hai người rối bù, dính sát vào cùng một chỗ.
- Thanh Chu ca ca...
- Nhị tiểu thư...
Hai con ngươi thiếu nữ nhu tình như nước, cúi đầu xuống, dán vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn.
Lạc Thanh Chu cũng ôm nàng.
Trong đình viện phía ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân và âm thanh lãnh khốc của Nam Cung Mỹ Kiêu:
- Ta muốn vào xem một chút.
- Đông! Đông! Đông!
Bên ngoài gian phòng, rất nhanh truyền đến tiếng đập cửa.
Sau đó vang lên tiếng gọi của Nam Cung Mỹ Kiêu ở ngoài cửa:
- Vi Mặc, ngươi đã ngủ chưa? Ta tìm ngươi có một số việc, có thể nói chuyện một chút không?
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thu nhi:
- Quận chúa, tiểu thư nhà ta đang ngủ cùng cô gia, hiện tại chỉ sợ có chút không tiện.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nói:
- Có cái gì không tiện? Chẳng lẽ còn sợ ta nhìn thấy thân thể tiểu tử kia, chiếm tiện nghi của hắn?
Thu nhi không dám lại nói tiếp.
Tần Vi Mặc đành phải rời giường, khoác lên y phục, đi đến cửa phòng, nói khẽ:
- Mỹ Kiêu tỷ chờ một lát, ta đi ra mở cửa.
- Kẹt kẹt...
Cửa phòng mở ra.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn về phía trong phòng, đưa mắt nhìn cái yếm trước ngực nàng một chút, lại liếc mắt nhìn mái tóc nàng đang xõa, trên mặt lúc này mới lộ ra một tia xấu hổ, đưa tay giữ chặt cổ tay của nàng thấp giọng nói:
- Vi Mặc, ngươi thật ngủ cùng tên kia? Các ngươi không phải còn chưa thành thân sao?
Gương mặt Tần Vi Mặc ửng đỏ, thấp giọng nói:
- Cũng không phải lần đầu tiên, ta và Thanh Chu ca ca đã sớm ngủ cùng nhau...
Nam Cung Mỹ Kiêu cứng đờ, nhịn không được thấp giọng nói:
- Vi Mặc, ngươi thật ngốc, tên kia còn không có cho ngươi danh phận, ngươi đã để hắn leo lên giường của ngươi, cẩn thận đến lúc đó hắn đổi ý.
Tần Vi Mặc mỉm cười, nói khẽ:
- Mỹ Kiêu tỷ, Thanh Chu ca ca sẽ không đổi ý.
Nam Cung Mỹ Kiêu lo lắng nói:
- Thế nhưng thân thể của ngươi...
Tần Vi Mặc cười nói:
- Ta và Thanh Chu ca ca chỉ ngủ ở cùng một chỗ, cũng không có làm gì.
- Hắn có thể nhịn được?
- Ừm.
Tần Vi Mặc gật đầu.
Nam Cung Mỹ Kiêu giật mình, gặp mặt mũi nàng tràn đầy hạnh phúc, không tiếp tục nhiều lời, ánh mắt nhìn thoáng qua bên trong, do dự một chút, mới nói:
- Vi Mặc, ta...
Nàng dừng một chút, có chút xấu hổ nói:
- Ta có thể vào xem hắn một chút không?
Vừa nghe lời này, Tần Vi Mặc một mặt kinh ngạc cùng nghi hoặc nhìn nàng.
Gương mặt Nam Cung Mỹ Kiêu hơi nóng, vội vàng giải thích:
- Vi Mặc, ngươi đừng hiểu lầm. Ngươi có thể để hắn mặc quần áo tử tế ra, ta chỉ nhìn một chút. Ta chỉ xem mặt, không nhìn chỗ khác.
Tần Vi Mặc nháy nháy mắt, không tiếp tục hỏi nhiều, cười nói:
-Được. Cho dù Mỹ Kiêu tỷ muốn nhìn địa phương khác, cũng là có thể.
Nam Cung Mỹ Kiêu càng thêm xấu hổ, rất muốn quay đầu rời đi, nhưng lại không cam lòng.
Tần Vi Mặc quay đầu, nói với bên trong:
- Thanh Chu ca ca, ngươi mặc xong quần áo thì ra đây một chút, nói mấy câu với Mỹ Kiêu tỷ. Đừng sợ, Mỹ Kiêu tỷ sẽ không kể cho mẫu thân và phụ thân, cũng sẽ không nói cho những người khác.
Nam Cung Mỹ Kiêu vội vàng bảo đảm.
- Yên tâm đi, ta sẽ không nói với bất kỳ ai, ta có thể thề.
Buồng trong lập tức truyền đến âm thanh mặc quần áo sột sột soạt soạt.
Không bao lâu, Lạc Thanh Chu mặc đồ ngủ, đi chân đất, từ trong nhà đi ra, cúi đầu, đứng ở sau lưng Tần nhị tiểu thư, giống như bị bắt gian, chột dạ nói:
- Quận chúa, ta... Ta chỉ bồi nhị tiểu thư nằm cùng một chỗ, ta không có... Không có khi dễ nàng.