- Mỹ Kiêu, ta thích ngươi.
- Động thủ đi, có thể chết trong tay của ngươi, cả đời này của ta đều đáng giá, cho dù chết rồi, ta cũng sẽ rất vui vẻ...
Lạc Thanh Chu nói xong, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nam Cung Mỹ Kiêu cầm chủy thủ, kinh ngạc nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, chủy thủ đột nhiên lại chống đỡ bên trên mệnh căn của hắn, cười lạnh nói:
- Ngươi nghĩ ta là ngớ ngẩn? Vậy ngươi nói một chút, ngươi vừa rồi nhìn thấy ta, vì sao muốn chạy? Lại vì sao muốn vung ta một mặt vôi?
Lạc Thanh Chu mở mắt ra nói:
- Mỹ Kiêu, ngươi thật muốn biết sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh nói:
- Nói.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu thâm tình nhìn nàng nói:
- Ngươi qua đây, tới gần một chút, nhìn hai mắt ta, ta sẽ cho ngươi biết, ta là thật tâm.
Nam Cung Mỹ Kiêu do dự một chút, lấy ra chủy thủ, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh đầu của hắn, cúi đầu xuống, nhìn con mắt hắn nói:
- Nói!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy cái bóng của mình trong con mắt của đối phương.
Nam Cung Mỹ Kiêu giật mình.
Lạc Thanh Chu nhìn con mắt của nàng, nói khẽ:
- Mỹ Kiêu, con mắt của ngươi thật xinh đẹp, lại tới gần một chút, được không?
Nam Cung Mỹ Kiêu chần chờ một chút, lại thấp cúi đầu, tới gần hắn.
- Ầm!
Lạc Thanh Chu đột nhiên ngẩng đầu, cái trán hung hăng đụng vào trên mũi của nàng, bắp thịt toàn thân lập tức đột nhiên nâng lên, ‘Ba’ một tiếng, dây thừng trên người chia năm xẻ bảy.
Hắn lập tức nhảy dựng lên tại chỗ, nhanh chóng vặn lại cánh tay của nàng, đoạt lại chủy thủ trong tay của nàng, trực tiếp chống đỡ ở trên cổ nàng, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn nghe lời thật không?
Nam Cung Mỹ Kiêu ngã ngồi dưới đất, cái mũi chảy máu, không nói gì.
Dao găm trong tay Lạc Thanh Chu, du tẩu trên mặt nàng, sau đó dời xuống, đến trước ngực nàng, nói:
- Nếu ngươi không nói, ta một đao cắt xuống, ngươi liền...
Ai ngờ Nam Cung Mỹ Kiêu căn bản không sợ, đột nhiên quay đầu, cắn một cái lên mũi hắn.
Lạc Thanh Chu bị đau, lại không dám động chủy thủ, đành phải vung lên một nắm đấm khác, ‘Phanh’ một quyền đánh vào trên bụng của nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu lúc này mới đau mà há hốc miệng ra.
Lúc này, cửa ngõ sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Lạc Thanh Chu không dám dừng lại thêm, lập tức ném đi chủy thủ, co cẳng liền chạy, thuận tiện ‘Phốc’ một tiếng, quăng về sau một bồng vôi phấn thật lớn.
- Tiểu thư!
Mộc di nhanh chóng lướt vào hẻm nhỏ, đã thấy cái mũi tiểu thư nhà mình chảy máu tươi, một tay ôm bụng, mặt mũi tràn đầy thống khổ khom lưng, ánh mắt lại nhìn về hẻm nhỏ phía trước.
Phía trước, vôi bay lên, chậm rãi bay xuống.
Mộc di biến sắc, lại không dám nói chuyện.
Lại qua một lát.
Nam Cung Mỹ Kiêu mới chậm rãi ngồi thẳng lên, dùng tay áo xoa xoa máu tươi dưới mũi, lập tức đột nhiên xoay người nói:
- Đi, đi Tần gia.
Mộc di sửng sốt một chút, lập tức theo ở phía sau.
Lạc Thanh Chu ra hẻm nhỏ, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về tới Tần phủ.
Hắn trước quay về Trích Tiên cư, đến bên cạnh giếng nhanh chóng tắm rửa một cái, đổi lại một thân nho bào rộng rãi, sau đó bàn giao Tiểu Điệp một tiếng, đi Mai Hương Uyển.
Mai Hương Uyển.
Trong thư phòng, ánh đèn sáng tỏ.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần đang ngồi ở trước bàn an tĩnh xem sách.
Trong tiểu viện, Châu nhi đang luyện phi đao.
Cửa sân đóng chặt, nhưng cũng không có khóa lại.
Lạc Thanh Chu không có gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, sau đó chen vào cửa sân, bước nhanh đi đến tiểu viện.
Châu nhi thấy thế, nhíu mày một cái, hừ lạnh nói:
- Cô gia gấp như vậy sao?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái nói:
- Châu nhi, chờ một lúc nếu có người tới tìm ta, cứ nói trời vừa tối ta đã đến, chưa từng đi ra ngoài, biết không?
Châu nhi đang lúc nghi hoặc, Tần nhị tiểu thư ở bên cửa nói:
- Châu nhi, nghe cô gia.
Châu nhi vội vàng nói:
- A, nô tỳ biết.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ yếu đuối bên cửa một chút, trực tiếp vào phòng.
Thu nhi đứng hầu ở cửa gian phòng, hôm nay mặc một bộ váy lụa mỏng màu vàng nhạt, trên người tản ra từng mùi thơm của thiếu nữ.
Lạc Thanh Chu vừa đi đến cửa phòng, nàng đã cúi đầu ngồi xuống, ôm chân của hắn, ôn nhu quan tâm giúp hắn cởi giày.
Nàng hôm nay một mực cúi đầu, không nói gì.
Mà khuôn mặt trắng noãn lại đang đỏ lên.
Lạc Thanh Chu không có suy nghĩ nhiều, lập tức đẩy cửa đi vào, khép cửa phòng lại.
Tần nhị tiểu thư gặp vẻ mặt hắn nghiêm túc, vội vàng đóng cửa sổ lại, lại thổi tắt ngọn đèn trên bệ cửa sổ, lúc này mới hỏi:
- Thanh Chu ca ca, là bị Mỹ Kiêu tỷ phát hiện sao?
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nói:
- Làm sao muội biết là nàng?
Tần nhị tiểu thư không khỏi mỉm cười:
- Nếu như không phải nàng, Thanh Chu ca ca mới sẽ không tới đây tránh né.