Bên cạnh, Tần nhị tiểu thư ‘Phốc phốc’ một tiếng, che miệng cười trộm.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn chằm chằm gương mặt cùng cái mũi hắn mấy lần, lúc này mới thản nhiên nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi hẳn biết được bệnh tình của Vi Mặc, các ngươi ngủ ở cùng một chỗ đã vượt rào, bất quá Vi Mặc đã đồng ý, vậy ta cũng không có cái gì dễ nói. Nhưng hi vọng ngươi có thể khắc chế, không cần làm ra chuyện tổn thương nàng.
- Còn nữa, hi vọng ngươi sớm thành thân với nàng, ít nhất phải cho nàng một cái danh phận, đây là đảm đương mà người làm nam nhân phải có.
Nói xong, không có dừng lại thêm, nói:
- Vi Mặc, ta đi trước.
Tần Vi Mặc vội vàng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, thời gian cũng không sớm, cửa thành nội thành cũng sắp đóng nhốt, ngươi đêm nay cứ lưu lại nơi này nghỉ ngơi đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu cảm xúc thật không tốt, thần sắc có chút hoảng hốt, nói:
- Không cần.
Nói xong, bước nhanh rời đi.
Tần Vi Mặc nhìn bóng lưng nàng cô đơn, trầm mặc một chút, quay đầu nhìn người nào đó nói:
- Thanh Chu ca ca, đều tại ngươi...
Lạc Thanh Chu buông tay nói:
- Quản ta chuyện gì? Chuyện Sở Phi Dương làm có quan hệ gì với ta?
Tần Vi Mặc khẽ thở dài một hơi, nói:
- Mỹ Kiêu tỷ thật đáng thương, ta vừa rồi thấy được trên tóc, trên mặt nàng còn có vôi, ngực còn có vết máu. Rõ ràng là một quận chúa cao cao tại thượng tôn quý, lại bị bại hoại nào đó đùa bỡn tại ở trong lòng bàn tay, quá thê thảm...
Lạc Thanh Chu: - ...
- Nhị tiểu thư, muội đừng oan uổng ta, ta không có đùa bỡn nàng.
Tần Vi Mặc đột nhiên bắt lấy tay hắn, không khỏi nói:
- Đi thôi, bại hoại, đi lên giường, ta muốn thay Mỹ Kiêu tỷ báo thù, muốn lấy đạo của người, trả lại cho người, phải thật tốt đùa bỡn tên bại hoại ngươi ở trong lòng bàn tay, hừ.
Lạc Thanh Chu: - ...
Mai Hương Uyển, ngoài cửa lớn.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở ngoài cửa, trên mặt lộ ra một tia mê mang.
Gió đêm phất qua, thổi lên váy áo của nàng, thổi loạn mái tóc nàng, cũng thổi loạn tâm tình sôi động của nàng.
Lại đứng một hồi, nàng quay người rời đi.
Vừa đi ra mấy bước, nàng đột nhiên lại ngừng lại, do dự một chút, nàng đột nhiên xoay người, đi về Trích Tiên cư.
Rất nhanh, nàng đi tới cửa ra vào Trích Tiên cư, lại đưa tay gõ gõ cửa.
Trước khi nàng đến Mai Hương Uyển đã đi qua nơi này một lần.
- Kẹt kẹt...
Cửa sân rất mau mở ra.
Tiểu Điệp mang theo đèn lồng, thò đầu ra, thấy là nàng, vội vàng cung kính nói:
- Quận chúa, ngươi không có tìm được công tử nhà ta sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu mỉm cười, nói:
- Tiểu Điệp, ta mới từ bên kia về, nhìn thấy hắn. Hắn nói hắn vừa rồi vội vã trở về thay quần áo, có cái gì rơi ở trong phòng, để cho ta tới hỗ trợ tìm một chút.
Tiểu Điệp nghe vậy sửng sốt, nghi ngờ nói:
- Quận chúa, công tử vừa rồi chưa từng trở về, cũng không có trở về thay quần áo nha.
Nam Cung Mỹ Kiêu sáng mắt lên, nói:
- Ồ? Thật sao? Vậy hắn lúc nào đi Mai Hương Uyển?
Tiểu Điệp nghĩ nghĩ, nói:
- Trời vừa tối công tử đã đi, sau đó chưa từng trở về.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại hỏi:
- Vậy hắn ban ngày đi nơi nào?
Tiểu Điệp nói:
- Ban ngày công tử một mực ở trong nhà đọc sách, chỗ nào cũng không có đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu không có lại nói tiếp, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, đột nhiên lại nói:
- Tiểu Điệp, ta vừa rồi nghe Vi Mặc nói, chờ bệnh tình nàng ổn định, liền sẽ thành thân với Lạc Thanh Chu. Đến lúc đó sẽ nạp ngươi làm thiếp, thân thể Vi Mặc không tốt, có khả năng không thể sinh tiểu hài, về sau phải nhờ vào ngươi.
Tiểu Điệp nghe vậy, lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu nói:
- Nô tỳ... Nô tỳ nguyện ý phân ưu cho nhị tiểu thư, cũng nguyện ý... Sinh tiểu hài với công tử.
Nam Cung Mỹ Kiêu hỏi:
- Vi Mặc để cho ta hỏi ngươi, ngươi thích nam hài, hay là thích nữ hài?
Trong lòng Tiểu Điệp tràn đầy ngọt ngào cùng chờ mong, cúi đầu nói:
- Đều... Đều thích.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Vẫn là nam hài tốt, có thể nối dõi tông đường cho công tử nhà ngươi.
Tiểu Điệp cúi đầu nói:
- Ừm...
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nói:
- Nữ hài, có thể sẽ giống như ngươi, tương đối mảnh mai; nếu như là nam hài, có lẽ sẽ ưu tú như công tử nhà ngươi. Về sau Lạc Thanh Chu có thể dạy hắn đọc sách, dạy hắn luyện võ, đúng không?
Hai con ngươi Tiểu Điệp sáng lấp lánh, trong lòng tràn đầy ước mơ về tương lai, nghe vậy gật đầu nói:
- Ừm.
Trong mắt Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra ý cười, nói:
- Tiểu Điệp, ngươi thật hạnh phúc, công tử nhà ngươi văn võ song toàn, đến lúc đó ngươi nếu sinh nam hài, khẳng định cũng văn võ song toàn giống như hắn, đến lúc đó có thể bảo hộ ngươi.
Tiểu Điệp vui vẻ cười ra tiếng, ngượng ngập nói:
- Còn không biết lúc nào đây, công tử còn không muốn...