Vừa muốn xoay người nhảy lên, một cây chủy thủ đột nhiên chống đỡ phía sau trên cổ hắn, âm thanh Mộc di lạnh lùng vang lên:
- Đừng nhúc nhích.
- Chạy đi, tiện nhân, làm sao không chạy?
Âm thanh Nam Cung Mỹ Kiêu thở gấp vang lên sau lưng, lập tức rút ra roi da bên hông, ‘Ba’ một tiếng, hung hăng quất vào trên mông hắn.
Lạc Thanh Chu nằm rạp trên mặt đất, không rên một tiếng.
Nam Cung Mỹ Kiêu đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, dùng chuôi roi nâng cái cằm của hắn lên, nhìn chằm chằm gương mặt hắn một hồi, đột nhiên duỗi ra một tay khác ra, bóp lấy da mặt của hắn, bắt đầu dùng sức xé rách.
Thế nhưng vô luận nàng xé rách xoa nắn như thế nào, gương mặt bộ dáng phổ thông từ đầu đến cuối không có bất kỳ biến hóa nào.
Trong mắt Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra vẻ ngờ vực, lại nhìn chằm chằm gương mặt hắn một hồi, lạnh lùng thốt:
- Sở Phi Dương, nói đi, danh tự chân thực của ngươi đến cùng gọi cái gì? Ngươi đến cùng là ai?
Lạc Thanh Chu ngậm miệng, vẫn như cũ không rên một tiếng.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh một tiếng:
- Bản tiểu thư đêm nay ngược lại muốn nhìn, đến cùng là miệng của ngươi cứng, hay là roi của bản tiểu thư cứng rắn.
Lập tức nói:
- Mộc di, trói lại, mang về nhà, ta phải thẩm vấn hắn.
Mộc di nghe vậy, có chút khó khăn:
- Tiểu thư, không thể mang về nhà. Nếu lão gia và phu nhân nhìn thấy...
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, trong mắt đột nhiên lấp lóe một tia sáng hưng phấn:
- Chúng ta không phải có một tòa phòng trống sao ở ngoài thành? Đi thôi, dẫn đi, chúng ta đến đó ở mấy ngày. Bản tiểu thư muốn ở nơi đó đào ra một địa lao, cầm tù tiện nhân này ở nơi đó, mỗi ngày quất roi tra tấn, phát tiết mối hận trong lòng.
Mộc di: - ...
- Nghe được không?
Nam Cung Mỹ Kiêu trừng nàng một cái.
Mộc di không dám lại do dự, vội vàng động thủ, dùng dây thừng trói chặt toàn thân Lạc Thanh Chu, rắn rắn chắc chắc kín không kẽ hở tên xui xẻo trên đất.
Sau đó đứng lên nói:
- Tiểu thư chờ một lát, ta đi lấy xe ngựa chạy đến cửa ngõ.
Đi ra mấy bước, lại không yên lòng, quay đầu lại dặn dò:
- Tiểu thư, phải cẩn thận tiểu tử này, ngàn vạn không thể chủ quan.
Nam Cung Mỹ Kiêu không nhịn được nói:
- Biết, ngươi nhanh đi! Bản tiểu thư sẽ sợ tiện nhân kia?
Mộc di lập tức vội vàng rời đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm chủy thủ, một tay cầm roi, mặt mũi tràn đầy cười lạnh nhìn gia hỏa nằm rạp trên mặt đất, đầu dao chủy thủ sắc bén đi vòng quanh trượt trên mặt hắn.
Lập tức đột nhiên lật hắn qua, để mặt hắn nằm lên trên, sau đó chủy thủ thuận cái cằm của hắn, trượt đến cổ, lại thuận cổ, trượt đến ngực, dừng lại một hồi chỗ ngực, lại tiếp tục trượt xuống dưới.
Cuối cùng, dừng lại chỗ mệnh căn của hắn, cười lạnh nói:
- Sở Phi Dương, nếu ngươi không nói, ta một đao chém xuống, ngươi thật sẽ không còn là nam nhân nữa.
Lạc Thanh Chu mở mắt ra, nhìn trên mặt và trên tóc nàng còn lưu lại bột màu trắng, lại nhìn chằm chằm tư thái yểu điệu lồi lõm của nàng một lúc, rốt cục mở miệng nói:
- Ngươi biết tại sao ta lại đến kinh đô không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy sửng sốt một chút, hừ lạnh nói:
- Tự nhiên sợ chết. Mạc Thành bị Yêu tộc công hãm, nếu ngươi không chạy sẽ chết ở nơi đó.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta có thể đi rất nhiều nơi, nhưng ta lại tới kinh đô. Ngươi biết tại sao không?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:
- Vì cái gì?
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con ngươi lãnh khốc mà xinh đẹp của nàng, chậm rãi nói:
- Bởi vì ngươi. Bởi vì ngươi đang ở kinh đô, cho nên ta liền đến.
Nam Cung Mỹ Kiêu giật mình, lập tức cười lạnh.
- Ngươi cố ý đến tặng đầu người sao?
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ thâm tình nhìn mắt của nàng nói:
- Đúng thế. Từ khi ngươi rời đi, ta đã không có lại đi Hắc Mộc lâm, bởi vì nơi đó không có ngươi, đối với ta mà nói, chẳng khác nào không có không khí hô hấp. Lúc ngươi còn ở đó, ta thường xuyên khi dễ ngươi, đánh ngươi, thật ra cũng không phải chán ghét ngươi, là bởi vì ta muốn dùng loại phương thức kia thu được ký ức khắc sâu nhất của ngươi.
- Ngươi là thiên kim quý tộc, ta biết ta không xứng với ngươi, cho nên ta chỉ có thể dùng loại phương thức kia để ngươi nhớ kỹ ta. Mỗi lần đánh ngươi xong, sau khi trở về ta đều sẽ đau lòng rất nhiều ngày, thậm chí có đôi khi còn khóc. Sau khi ngươi rời đi, ta tựa như đã mất đi hồn phách, mỗi ngày như cái xác không hồn, cảm giác sống không có ý nghĩa. Cho nên cuối cùng ta quyết định đến kinh đô tìm ngươi.
- Ta biết, ngươi hận ta, hận không thể chém ta thành muôn mảnh, nhưng ta vẫn còn không do dự, cố tới tìm ngươi. Ta không có hi vọng xa vời khác, chỉ cần được nhìn ngươi nhiều thêm một chút. Cho dù ngươi chém ta thành muôn mảnh, ta cũng cam tâm tình nguyện.