- Chúng ta nơi này còn tốt, chí ít ở giữa đồng môn không thể tự giết lẫn nhau, ngươi đi xem một chút địa phương khác, vì một bình dược thủy, sư huynh đệ liều mạng với nhau nhiều lắm.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, không có lại nói tiếp.
Đao tỷ mang theo hắn đi tới thành Nam, lúc sắp đến ngõ hẻm Thập Bát, ngoặt vào một đầu hẻm nhỏ náo nhiệt.
Hẻm nhỏ là một con đường quà vặt, hai bên đường có bán các loại cơm tối, cái gì cần có đều có.
Đao tỷ mang theo hắn xe nhẹ đường quen tìm tới một quầy hàng ngồi xuống, để chủ quầy làm hai bát mì gà.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, hai người cúi đầu bắt đầu ăn.
Đao tỷ ăn một miếng, ngẩng đầu hỏi:
- Hương vị như thế nào?
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nói:
- Không tệ, nguyên chất nguyên vị, không có bột ngọt.
Đao tỷ nghi ngờ hỏi lại.
- Cái gì gọi là bột ngọt?
Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn mì, nói:
- Một loại gia vị, nếu bỏ vào bên trong nước mì, rất thơm.
Đao tỷ nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên nói:
- Sở Phi Dương, đêm nay ngươi đưa ta về nhà, ta đi vào hẻm nhỏ, ngươi đoán ta nhìn thấy ai đứng ở trước cửa nhà ta?
Lạc Thanh Chu nghe vậy dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng, không nói gì, thần sắc trên mặt cũng đã trở nên ngưng trọng.
Đao tỷ cười nói:
- Xem ra ngươi đã đoán được. Sở Phi Dương, nói cho ta lời thật, ngươi đến cùng làm sao trêu chọc nàng? Đùa bỡn tình cảm nàng sao? Nếu không nàng làm sao tìm ngươi khắp nơi?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chỉ là đánh nàng mấy trận. Đao tỷ, nàng đang tìm Sở Phi Dương sao?
Đao tỷ gật đầu nói:
- Là tìm Sở Phi Dương. Nàng hỏi ta gần đây có gặp qua Sở Phi Dương không, nàng còn lấy chuyện phụ thân ta uy hiếp ta, ta không có cách, liền nói cho nàng lời thật.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Lạc Thanh Chu đột biến:
- Ngươi nói cho nàng lời thật rồi?
Đao tỷ thấy hắn một mặt khẩn trương, lập tức ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nói:
- Hoàn toàn chính xác nói cho nàng lời nói thật. Ta nói với nàng, ta đích xác gặp qua Sở Phi Dương, còn cùng Sở Phi Dương trở thành sư tỷ đệ. Còn cái khác, ta đều chưa hề nói. Dù sao nửa thật nửa giả, nàng mới đoán không ra.
Lạc Thanh Chu lúc này mới thở dài một hơi, nói:
- Nàng không hỏi ta ở nơi nào? Cũng không hỏi chúng ta tu luyện ở nơi nào à?
Đao tỷ nói:
- Đương nhiên hỏi, bất quá ta nói ta không biết ngươi ở nơi nào. Còn tu luyện ở nơi nào, ta cũng không có nói cho nàng.
Lạc Thanh Chu hỏi tiếp.
- Nàng còn hỏi cái gì?
Đao tỷ nghĩ nghĩ, nói:
- Nàng còn hỏi ta có quan hệ gì với ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi nói như thế nào?
Đao tỷ cười như không cười nhìn hắn nói:
- Ta nói ta và Sở Phi Dương đã đính hôn, chẳng mấy chốc sẽ thành thân, để nàng không nên si tâm vọng tưởng.
Lạc Thanh Chu: - ? ? ?
Đao tỷ cười nói:
- Nàng vẫn như cũ rất quật cường nói muốn tìm ngươi báo thù, cái khác liền không có nói.
Lạc Thanh Chu trầm tư một chút, nói:
- Nàng có thể đem chuyện lần trước ta tới đây liên tưởng đến Sở Phi Dương hay không?
Đao tỷ nhún vai, nói:
- Ta đây cũng không biết. Thật ra nàng rất thông minh, liên quan tới thân phận của ngươi, nàng mặc dù không có nói rõ, nhưng ta cảm thấy nàng cũng đã hoài nghi.
Lạc Thanh Chu nhớ tới một màn hôm qua ở Tây Hồ, nha đầu kia hoàn toàn đã bắt đầu hoài nghi, lúc ấy tựa hồ một mực đang thăm dò hắn.
- Ăn mì đi.
Đao tỷ tựa hồ có chút cười trên nỗi đau của người khác, cúi đầu ăn mì.
Ăn mì xong, hai người ra hẻm nhỏ.
Lạc Thanh Chu đem nàng đưa về đến ngõ hẻm Thập Bát, thầm nghĩ mọi chuyện, phất tay cáo từ.
Vừa muốn quay người, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng quát băng lãnh mà quen thuộc:
- Sở Phi Dương!
Trong giọng nói có kinh hỉ, có kích động, cũng có hận ý cắn răng nghiến lợi.
- Tiện nhân, nhìn ngươi lần này...
- Phốc!
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu quay người chính là vung một bồng vôi lớn vào trên mặt nàng, lập tức nhanh chân liền chạy!
Nam Cung Mỹ Kiêu tựa hồ không có đề phòng hắn đột nhiên động thủ, lập tức bị chụp một mặt mù sương, ngốc trệ tại chỗ một chút, lập tức quay người đuổi theo, một bên phủi ko vôi trên mặt, một bên cả giận quát.
- Tiện nhân! Nếu ngươi có gan thì đừng chạy.
Đao tỷ đã đi vào hẻm nhỏ nghe được âm thanh, quay người nhìn lại, gặp hai người một trước một sau đuổi theo rời đi, khóe miệng không khỏi co quắp mấy lần.
- Nguy rồi...
- Phốc!
Lạc Thanh Chu lại vung về phía sau một chùm vôi, trở ngại tầm mắt của đối phương.
Lập tức, ngoặt vào một đầu hẻm nhỏ đen nhánh.
Vừa chạy vọt về phía trước một khoảng cách, góc tường phía bên phải đột nhiên lao ra một sợi dây thừng, như rắn độc, trong nháy mắt quấn quanh trên hai chân hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị trượt chân trên mặt đất.