Hà Dương tấn thăng đến cảnh giới Võ Sư hậu kỳ đang xuân phong đắc ý mang theo bầu rượu, đang cười nói mời rượu mọi người.
Đao tỷ và Nhiếp Vân Dung ngồi cùng một chỗ, có chút cau mày, mặt mũi tràn đầy lo lắng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía bậc thang.
Khi Hà Dương mang theo bầu rượu, kính đến nàng nơi này, Đao tỷ vội vàng bưng chén rượu đứng lên, nói:
- Hà sư huynh, ta tự mình rót là được rồi.
Hà Dương tươi cười đầy mặt nói:
- Khó mà làm được, hôm nay đến chúc mừng cho Hà Dương ta, đều là khách nhân, sao có thể để khách nhân rót rượu. Đao sư muội, có mấy lời hôm nay ta không muốn nói, miễn cho mất hứng, ngươi hãy vui vẻ ăn cơm uống rượu, đêm nay sư huynh muội chúng ta không say không về.
Nói rồi nâng lên bầu rượu, giúp nàng rót đầy một chén.
Mặt mũi Đao tỷ tràn đầy xin lỗi nói:
- Hà sư huynh, Sở sư đệ hắn...
- Không sao đâu, tới hay không cũng không đáng kể.
Hà Dương vẫn như cũ tươi cười đầy mặt:
- Chỉ cần mấy sư huynh muội chúng ta đều tới đông đủ, sư huynh đã cao hứng, những người khác, sư huynh ta căn bản không có để ở trong lòng.
Nói xong, cười cười, lại đi đến chỗ Nhiếp Vân Dung nói:
- Tiểu sư muội, đến, sư huynh rót rượu cho ngươi.
Đao tỷ bưng chén rượu, ánh mắt nhìn về phía đầu bậc thang, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Trời chiều xuống núi, màn đêm buông xuống.
Lúc Lạc Thanh Chu đến Dạ Hương lâu, trời đã hoàn toàn tối đen.
Vốn cho rằng yến hội còn chưa bắt đầu, có lẽ còn có những người khác còn không có đến, nhưng khi hắn đi vào quán rượu mới phát hiện, trên lầu đã đang náo nhiệt uống rượu.
Hắn vội vàng lên lầu.
Đao tỷ nhìn thấy hắn, lập tức đứng lên, bưng một chén rượu, bước nhanh đi đến đầu bậc thang, đưa cho hắn, thấp giọng nói:
- Sở Phi Dương, nhanh đi kính Hà sư huynh một chén, thuận tiện nói lời xin lỗi hắn, giải thích một chút.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, tiếp nhận chén rượu trong tay của nàng, đi tới nam tử cao lớn đang mời rượu với một bàn khác.
Đợi đi đến bên cạnh hắn, mở miệng nói:
- Hà sư huynh, ta ban đêm có một số việc, thực sự thật có lỗi, ta mời ngươi một chén.
Hà Dương quay đầu nhìn hắn, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, hỏi:
- Ngươi là ai? Ta giống như không biết ngươi.
Đao tỷ theo tới vội vàng nói:
- Hà sư huynh, hắn chính là Sở Phi Dương, đệ tử sư phụ vừa thu nhận hôm nay.
- Ồ?
Hà Dương cười cười, lại nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt mấy lần, vẫn như cũ lắc đầu nói:
- Thật có lỗi, Đao sư muội, ta thật sự không biết hắn. Mà ta đêm nay thiết yến, mời đều là sư huynh muội ta biết, giống như cũng không có mời hắn?
Sắc mặt Đao tỷ thay đổi.
Nhiếp Vân Dung ngồi ở một bàn khác vội vàng đứng lên, đi tới khuyên nhủ:
- Sở sư đệ, nhanh bồi cái không phải cho Hà sư huynh. Tối nay là bữa tiệc Hà sư huynh tấn thăng Võ Sư hậu kỳ, ngươi hoàn toàn không nên đến trễ.
Trương Viễn Sơn cũng đi tới khuyên nhủ:
- Hà sư huynh, được rồi, có thể trong nhà Sở sư đệ thật có việc, đều là sư huynh đệ, cũng không cần làm khó hắn.
Trên mặt Hà Dương vẫn như cũ mang theo ý cười:
- Thật có lỗi, Trương sư đệ, ta cũng không dám làm làm sư huynh đệ với hắn. Người ta có giá đỡ lớn như thế, ta nào có tư cách này. Người ta tuổi còn trẻ, cũng đã là cảnh giới Võ Sư trung kỳ, tiền đồ bất khả hạn lượng, mà dễ dàng đã tiến vào sư môn, ta không sánh bằng, người ta xem thường ta cũng là đúng.
Đao tỷ vội vàng nói:
- Hà sư huynh, Sở sư đệ cũng không có xem thường ngươi, hắn đêm nay thật có việc, sáng sớm đã nói với ta, ban đêm phải sớm chút trở về, mà hắn đã tận lực rất nhanh chạy về.
Ngôn Mai ngồi ở một bàn khác đột nhiên mở miệng.
- Đao sư muội, hắn là dựa vào quan hệ của ngươi nhập môn? Sư phụ có nói với ngươi hay chưa, tài nguyên tu luyện của hắn mỗi tháng nên cho nhiều ít?
Đao tỷ nhìn nàng một cái, nói:
- Không có.
Thần sắc Ngôn Mai thản nhiên nói:
- Chúng ta đều dựa vào bản lãnh của mình bái nhập sư môn, cũng đều dựa vào bản lãnh của mình giành lấy tài nguyên tu luyện, hi vọng ngươi không được ỷ vào sư phụ sủng ái, mà thương lượng cửa sau cho người nào đó.
Đao tỷ giận tái mặt, không nói gì thêm.
Hà Dương nói thẳng:
- Đao sư muội, ta nói rõ cho ngươi, ta không chào đón hắn, yến hội đêm nay, ta cũng không có mời hắn. Hắn đã tới, ta có thể uống một chén rượu với hắn, xem như cho ngươi mặt mũi, nhưng uống xong chén rượu xong, ta không hi vọng hắn còn ở nơi này ảnh hưởng tâm tình của chúng ta.
Đao tỷ tức giận, há to miệng, tựa hồ còn muốn nói điều gì.
Lạc Thanh Chu đụng đụng cánh tay của nàng, sau đó đặt chén rượu lại trên mặt bàn, nói:
- Đao tỷ, Hà sư huynh đã không có mời ta, vậy ta đi là được, không nên ảnh hưởng tâm tình của các ngươi, ngươi mau trở về ăn cơm đi.