Lạc Thanh Chu cười cười, không có nói thêm nữa, nói:
- Ta đi đây, ban đêm sẽ trở về sớm. Nếu nhị tiểu thư mệt mỏi, cứ đi nghỉ ngơi sớm, không cần chờ ta.
Tần nhị tiểu thư lắc đầu nói:
- Không, Thanh Chu ca ca nếu không trở lại, ta khôngngủ được.
Lạc Thanh Chu không khỏi cười nói:
- Xem ra ta nhìn lầm nhị tiểu thư, nhị tiểu thư vẫn sẽ hoài nghi ta ban đêm ra ngoài lêu lổng, đúng hay không?
Tần nhị tiểu thư khẽ cười nói:
- Đó là đương nhiên, Thanh Chu ca ca ưu tú như vậy, nữ tử phía ngoài khẳng định đều như lang như hổ, nói không chừng sẽ vụng trộm cố ý làm Thanh Chu ca ca quá chén mang đi, ta cũng phải cẩn thận.
Lạc Thanh Chu cười phất phất tay, quay người rời đi.
Đi tới bên ngoài cửa, hắn nghĩ nghĩ, quyết định lại đi Linh Thiền Nguyệt cung một chuyến.
Không biết Bách Linh ban ngày đi tìm hắn có phải có chuyện gì hay không.
Còn có, đêm nay không có thời gian đi kể chuyện xưa cho các nàng nghe, cần nói trước một tiếng, miễn cho để các nàng đợi uổng công.
Tần nhị tiểu thư nhìn cửa sân đóng lại, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm.
Nàng xoay người, nhìn về phía Thu nhi cùng Châu nhi vừa đi ra từ trong nhà, ánh quan sát trên người của hai người một chút, nhìn về phía Thu nhi nói:
- Thu nhi, ngươi về sau muốn ra khỏi phủ gả cho người khác, hay là muốn ở cùng cô gia?
Vừa nghe lời này, Thu nhi sửng sốt một chút, lập tức đỏ bừng cả mặt, cúi đầu.
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Không sao, nếu như ngươi có người mình thích, có thể nói với ta, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi.
Thu nhi ngẩng đầu, từ dưới mái hiên đi tới, đứng ở trước mặt của nàng nói:
- Tiểu thư, nô tỳ không lấy chồng, nô tỳ muốn vĩnh viễn bồi tiếp tiểu thư.
Châu nhi cũng bận bịu đi tới, nói:
- Tiểu thư, nô tỳ cũng thế, nô tỳ mãi mãi cũng sẽ không rời khỏi tiểu thư.
Tần nhị tiểu thư nhìn nàng nói:
- Châu nhi, vậy nếu như ta để ngươi hầu hạ cô gia, ngươi nguyện ý hay không?
Châu nhi nghe vậy ngốc trệ một chút, lập tức đỏ bừng mặt, nhăn nhó nói:
- Tiểu thư, cô gia chướng mắt nô tỳ...
Tần nhị tiểu thư nói:
- Ngươi có nguyện ý hay không?
Châu nhi cúi đầu, lắp bắp nửa ngày, mới nói:
- Nô tỳ... Nô tỳ nghe tiểu thư...
Tần nhị tiểu thư lại nhìn về phía Thu nhi nói:
- Thu nhi, ngươi thì sao?
Trên gò má non nớt mà thanh tú Thu nhi cũng nhuộm màu đỏ như trời chiều, có chút ngượng ngùng, lại dũng cảm nói:
- Tiểu thư, nô tỳ nguyện ý hầu hạ cô gia, thật ra nô tỳ... Nô tỳ rất thích cô gia...
Châu nhi nhịn không được chen miệng nói:
- Tiểu thư, Thu nhi thường xuyên nằm mơ mơ thấy cô gia hôn nàng, cùng ngủ với nàng đây? Thu nhi rất thích cô gia.
Mặt mũi Thu nhi đỏ ửng, nhưng lại không phủ nhận.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu cười một tiếng, cầm tay của nàng, nói khẽ:
- Thu nhi, vậy ngươi đêm nay tắm rửa thay quần áo, ở trong phòng ta chờ lấy, được không?
Vừa nghe lời này, trái tim Thu nhi lập tức phốc phốc đập mạnh, cúi đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ lên đáp:
- Ừm...
Lúc này.
Linh Thiền Nguyệt cung.
Lúc Lạc Thanh Chu đứng ở cửa ra vào nói với Bách Linh đêm nay muốn học bài, không thể tới kể chuyện xưa cho các nàng nghe, Bách Linh lập tức tức giận nói:
- Cô gia, ngươi cả một ngày đều không có thấy, có phải vụng trộm đi ra ngoài hay không? Đêm nay ngươi có phải cũng nghĩ vụng trộm chuồn đi hay không? Có phải đi hẹn hò với nữ nhân xấu xa nào đó hay không? Có phải muốn tụ tập với những hồ bằng cẩu hữu đi thanh lâu lêu lổng hay không? Hừ, khẳng định là như thế! Ta muốn đi theo ngươi, ta muốn giám thị ngươi, ngươi đừng mơ ra ngoài làm chuyện xấu.
Lạc Thanh Chu không khỏi nghĩ tới lời nói vừa rồi đã nói với Tần nhị tiểu thư.
- Phản ứng của những ‘nữ tử khác’ quả nhiên là dạng này.
- Tốt thôi, đi, vậy ngươi cùng ta đi thôi.
Lạc Thanh Chu không có lại ‘Giảo biện’, trực tiếp mời.
Bách Linh sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt hắn một hồi, gặp hắn tựa hồ một chút cũng không có chột dạ, lúc này mới cuống quít lui lại mấy bước, quyệt miệng khẽ nói:
- Mới không muốn đây, cô gia lại muốn nhân cơ hội dụ người ta đến phòng khi dễ, đúng hay không? Người ta mới sẽ không lại rơi vào bẫy!
Nói xong, lập tức trốn vào tiểu viện, đóng lại cửa sân, ở bên trong ‘Hừ hừ’ vài tiếng.
Lạc Thanh Chu cố ý nói:
- Bách Linh, ngươi thật không đi? Trong phòng cô gia rất ấm áp, giường cũng rất mềm mại.
Bách Linh lập tức nói:
- Cô gia, thật sao? Vậy ta đi gọi Thiền Thiền và đại tiểu thư, chúng ta cùng ngủ không phải rất tốt?
Lạc Thanh Chu: - ...
- Ngủ ngon!
Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng, bước nhanh rời đi.
- Ha ha ha ha ...
Trong cửa lập tức truyền đến tiếng cười đắc ý mà phách lối của nha đầu kia.
Cùng lúc đó.
Trong đại sảnh lầu hai Dạ Hương lâu đã ngồi đầy ba bàn khách nhân.