Một bên, Tần Vi Mặc mở miệng nói:
- Mẫu thân, người đi bồi phụ thân ăn cơm đi, ta và Thanh Chu ca ca nói chuyện một chút.
Tống Như Nguyệt lập tức liếc nàng một cái, một mặt sâu kín nói:
- Có Thanh Chu ca ca liền bắt đầu ghét bỏ mẫu thân à? Hừ, nha đầu nuôi không quen.
Nói xong, lắc mông ủy khuất rời đi.
Thu nhi cũng lôi kéo Châu nhi vào phòng.
Trong tiểu viện chỉ còn lại có hai người Lạc Thanh Chu và Tần nhị tiểu thư.
Đương nhiên, còn có trời chiều màu vàng kim đầy viện.
- Thanh Chu ca ca...
Tần nhị tiểu thư đi tới gần, ôn nhu nhược nhược tựa ở trong ngực hắn.
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói khẽ:
- Thân thể thật không có chuyện gì?
Tần nhị tiểu thư dán gương mặt vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt nhẹ, thấp giọng nói:
- Ừm, không sao... Thanh Chu ca ca, đêm nay tới bồi Vi Mặc, có được hay không?
Lạc Thanh Chu vuốt ve mái tóc nhu thuận của nàng, từ chối nói:
- Không được, muội hôm nay vừa uống thuốc, lại quan sát mấy ngày đi. Nếu ta tới lại chọc giận muội phát bệnh, xóa tan hết dược hiệu của thuốc, chẳng phải phí công nhọc sức.
Tần nhị tiểu thư ôm thật chặt hắn, có chút ủy khuất mà nói:
- Thế nhưng, Thanh Chu ca ca, Vi Mặc nhớ huynh, huynh đã rất lâu cũng không có bồi Vi Mặc ngủ...
Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, hôn khẽ trán của nàng một cái, nói:
- Không vội, chờ chúng ta thành thân, những ngày về sau đều có thể ngủ ở cùng một chỗ.
Tần nhị tiểu thư ngẩng gương mặt thanh lệ nói:
- Nói như vậy, Thanh Chu ca ca có chán hay không?
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Đương nhiên sẽ không, có thể mỗi ngày ngủ cùng một chỗ với nhị tiểu thư, ta vui vẻ còn không kịp, nơi nào sẽ chán.
Tần nhị tiểu thư vểnh vểnh miệng nói:
- Nói láo, trên sách nói, nam nhân đều thích tươi mới. Đợi cảm thấy Vi Mặc không mới mẻ, Thanh Chu ca ca khẳng định sẽ ghét bỏ.
Lạc Thanh Chu ôm eo nhỏ của nàng, cúi đầu, cái trán cọ lấy trán của nàng nói:
- Chớ suy nghĩ lung tung. Trong lòng ta, nhị tiểu thư mãi mãi tươi mới, ta tuyệt sẽ không ghét bỏ.
Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:
- Thanh Chu ca ca, nếu như Vi Mặc vẫn không thể phục thị huynh thì sao? Hoặc là, Vi Mặc không thể giúp huynh sinh tiểu hài thì sao?
Lạc Thanh Chu ôm chặt thân thể mảnh mai của nàng, ôn nhu nói:
- Hiện tại đừng nghĩ những chuyện này, chủ yếu là dưỡng tốt thân thể. Chờ sau khi chúng ta thành thân, những chuyện này tự nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng. Ta còn có Tiểu Điệp, nàng phục thị ta là đủ rồi. Còn sinh tiểu hài, nàng cũng có thể.
Thần sắc Tần nhị tiểu thư ảm đạm nói:
- Thế nhưng, Vi Mặc cũng muốn...
Lạc Thanh Chu trầm mặc một hồi, nói khẽ:
- Không sao đâu, chờ đến lúc đó triệt để chữa khỏi bệnh của muội về sau, là được rồi.
Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:
- Chỉ sợ, Vi Mặc bệnh...
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng bụm miệng nàng lại, nói:
- Không cho phép nói bậy, cũng không cần lại suy nghĩ lung tung. Ta nói, nhất định sẽ giúp muội chữa khỏi bệnh, không phải muội vẫn luôn rất tin tưởng ta sao?
Tần nhị tiểu thư rơi nước mắt, im lặng xuống.
Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, thương tiếc giúp nàng lau nước mắt, đau lòng nói:
- Ngoan, đừng khóc. Đêm nay ta đến bồi muội, đứng ở bên giường nhìn muội ngủ, có được hay không?
Tần nhị tiểu thư lúc này mới nín khóc mỉm cười, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói:
-Được, không cho phép Thanh Chu ca ca gạt người nha.
- Ừm.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:
- Nhị tiểu thư, ta có chuyện muốn nhờ muội hỗ trợ.
Tần nhị tiểu thư giật mình, nói:
- Thanh Chu ca ca, huynh nói.
Lạc Thanh Chu một năm một mười nói chuyện hôm nay đi bái sư học nghệ, cùng đêm nay muốn đi ra ngoài ăn cơm.
Tần nhị tiểu thư nghe xong, nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca hoàn toàn cần phải đi. Hôm nay là ngày đầu tiên huynh biết bọn hắn, còn Hà sư huynh kia lại có chuyện vui, huynh tự nhiên không thể vắng mặt, nếu không về sau trong lòng bọn họ sẽ không có vị trí của huynh.
Nói rồi, nàng nhìn sắc trời một chút, nói:
- Trời đang chuẩn bị âm u, Thanh Chu ca ca, huynh mau đi đi. Chuyện trong nhà, ta sẽ giúp huynh giải quyết. Nếu như mẫu thân muốn tìm huynh, ta cũng sẽ giúp huynh trả lời.
Lạc Thanh Chu nhịn không được cầm tay nhỏ mềm mại của nàng, nói:
- Nhị tiểu thư thật tốt. Nếu như là nữ tử khác, khẳng định sẽ hỏi cái này hỏi cái kia, hoài nghi ta có phải có hẹn với nữ tử khác đi chơi hay không, thậm chí còn có thể hoài nghi ta thừa cơ đi thanh lâu lêu lổng.
Tần nhị tiểu thư không khỏi cười nói:
- Thanh Chu ca ca, ta cũng sẽ hoài nghi, bất quá ta biết, Thanh Chu ca ca chướng mắt những cô gái bên ngoài. Thanh Chu ca ca ngay cả Tuyết Y tỷ và Mỹ Kiêu tỷ đều chướng mắt, như thế nào lại coi trọng nữ tử khác? Mà nữ tử trong nhà của chúng ta đã đủ nhiều, Thanh Chu ca ca ứng phó hết sao?