Đao tỷ đi đến gần nàng, đối mặt với ánh mắt nàng nói:
- Thế nào, muốn động thủ với ta?
Nam Cung Mỹ Kiêu lại trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Ta hôm nay không phải tới tìm ngươi gây phiền phức, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện, hi vọng ngươi thành thật trả lời.
Đao tỷ nói:
- Tại sao ta phải thành thật trả lời?
Nam Cung Mỹ Kiêu thản nhiên nói:
- Ta vừa rồi đi vào gặp qua phụ thân ngươi, hắn gọi Đao Thành Không nhỉ. Hai năm trước, hắn giết qua người ở trong kinh đô, ta chỗ này có chứng cứ hắn giết người.
Nói đến đây, nàng không có tiếp tục nói nữa.
…
Một đường đi nhanh, cẩn thận từng li từng tí.
Mỗi khi tiến vào hẻm nhỏ vắng vẻ, hắn đều sẽ thần hồn xuất khiếu trước.
Sau đó quan sát sau lưng và con đường bốn phía, để phòng có người theo dõi.
Còn may, hắn sớm đã dùng thần hồn nhớ kỹ trong đầu toàn bộ đường đi hẻm nhỏ phòng ốc bố trí các loại phụ cận.
Cho nên đi lại thuận tiện, xe nhẹ đường quen.
Một đường vô sự trở lại trong phủ.
Cửa sân Trích Tiên cư vẫn đóng như cũ.
Trên cửa vẫn như cũ dán trang giấy: ‘Hôm nay đọc sách, người rảnh rỗi chớ quấy rầy.’
Lạc Thanh Chu xé xuống trang giấy, đẩy cửa đi vào.
Cắm chốt từ bên trong cửa.
Hắn không có gõ cửa, nhìn thoáng qua bốn phía, lập tức thả người nhảy lên, nhảy vào.
Tiểu Điệp đang ngồi ở bên trên hành lang thêu hoa, gặp có người đột nhiên từ trên trời rơi xuống, giật nảy mình, đợi thấy rõ là hắn mới thở dài một hơi, vội vàng đứng lên nói:
- Công tử, người trở về rồi. Châu nhi tỷ tỷ và Bách Linh tỷ tỷ đều tới tìm người đây, Mai nhi tỷ tỷ vừa rồi cũng đã tới, nói phu nhân gọi người đi ăn cơm, nô tỳ đều vội muốn chết.
Lạc Thanh Chu trực tiếp đi đến bên cạnh giếng, một bên múc nước một bên nói:
- Châu nhi tới tìm ta làm gì? Có nói bệnh tình của nhị tiểu thư hay không?
Tiểu Điệp nói:
- Không có, Châu nhi tỷ tỷ chỉ nói nhị tiểu thư uống thuốc, để công tử đi xem một chút. Bách Linh tỷ tỷ không biết có chuyện gì, nô tỳ nói công tử ở trong nhà đọc sách, nàng nhìn thoáng qua chữ trên cửa liền đi.
Lạc Thanh Chu trực tiếp lột sạch quần áo đứng ở trong tiểu viện, nói:
- Tới giúp ta múc nước, ta tắm rửa.
Tiểu Điệp vội vàng chạy tới, nói:
- Công tử, nước giếng rất lạnh, đợi nô tỳ đi nấu nước nóng cho người.
- Không còn kịp rồi.
Lạc Thanh Chu nhanh chóng xoa tắm mồ hôi trên người.
Tiểu Điệp cho rằng hắn gấp đi gặp nhị tiểu thư, vội vàng kéo một thùng nước lớn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn hắn chằm chằm.
Lạc Thanh Chu xoa xoa thân thể nói:
- Không thấy đủ à?
Tiểu Điệp có chút ngượng ngập nói:
- Không có đâu. Thân thể của công tử, nô tỳ mãi mãi cũng nhìn không đủ.
Lạc Thanh Chu nhanh chóng tắm xong, đổi lại nho bào sạch sẽ, lúc này mới ra cửa, trực tiếp đi Mai Hương uyển.
Vừa tới cửa ra vào, nghe được trong viện truyền đến tiếng nói của vị nhạc mẫu đại nhân kia:
- Giá đỡ tiểu tử kia hiện tại quá cao, thật sự càng lúc càng lớn, ta gọi hắn ăn cơm hắn đều không để ý, cũng chưa đi đến đây thăm ngươi một chút, thật sự quá phận...
Lạc Thanh Chu không có tiếp tục nghe, tiến lên gõ cửa.
Âm thanh trong viện lập tức ngừng lại.
Châu nhi tới mở cửa, thấy là hắn, vội vàng nói:
- Cô gia, mau vào, phu nhân cũng đang ở đây.
Lạc Thanh Chu đi vào.
Tống Như Nguyệt lập tức tươi cười như hoa nói:
- Thanh Chu, hôm nay khắc khổ như thế? Ở nhà đọc sách cả ngày, có đói bụng hay không, nhạc mẫu làm cho ngươi mấy món rất ngon, chờ một lúc đi ăn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Đa tạ nhạc mẫu đại nhân. Ta hôm nay ở nhà đọc sách, nhất thời quên đi thời gian.
Lập tức hỏi:
- Nhị tiểu thư uống thuốc chưa? Cảm giác như thế nào?
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Buổi sáng đã uống, cảm giác thân thể ấm áp, hôm nay không có ho khan.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy vui vẻ nói
- Thuốc kia có hiệu quả không tệ, nếu như tiếp tục kiên trì uống, nói không chừng bệnh của Vi Mặc chẳng mấy chốc sẽ chữa khỏi.
Lập tức lại thở dài một hơi, nói:
- Bất quá mấy vị thuốc kia đều chỉ có lượng tầm một tháng, tháng sau lại muốn một lần nữa đi lấy. Thanh Chu, lại muốn làm phiền ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nên là thế. Nhạc mẫu không cần lo lắng, thuốc ta nhất định sẽ lấy tiếp được.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy vui mừng nói:
- Thanh Chu, Vi Mặc về sau dựa vào ngươi. Chúng ta quan sát mấy ngày, nếu như bệnh tình Vi Mặc tạm thời ổn định, chúng ta bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho hai người các ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Nhạc phụ và nhạc mẫu làm chủ là được.
Tống Như Nguyệt cười nói:
- Tốt, vậy ta về trước đi thương lượng với nhạc phụ ngươi một chút, trước chọn ngày tháng tốt lại nói.