Lạc Thanh Chu: - ...
- Đao tỷ, ngươi biết đó, ta là văn nhân, thích đọc sách, mặc kệ bất kỳ sách gì, ta đều áp bách mình đi đọc, như thế này mới có thể rèn luyện tư duy, biết một hiểu mười, mới có linh cảm...
- Được rồi, không nên nói dối, ăn cơm xong chúng ta luận bàn một chút.
- Đao tỷ cũng thích chân?
- Ta nói chính là luyện võ.
-... Nha. Ta tưởng rằng luận bàn chân đây...
- Biến thái!
Hai người cơm nước xong xuôi, đi đến một mảnh đất trống.
Đao tỷ lấy ra chuôi đao bản rộng hàn quang sâm sâm, lạnh mặt nói:
- Sở Phi Dương, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình. Bất quá ngươi tu vi ngươi cao hơn ta, ngươi không thể dùng toàn lực.
Lạc Thanh Chu nói:
- Được.
- Xem đao.
Đao tỷ dùng hai tay cầm đao, đột nhiên xoay tròn một cái, lao đến trước mặt hắn, một đao trảm mạnh xuống dưới.
- Ầm!
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng tránh thoát, một quyền đánh vào lồng ngực của nàng, trực tiếp đánh nàng bay ra ngoài.
- Loảng xoảng!
Đao trong tay Đao tỷ rớt xuống mặt đất, nàng cũng chật vật quẳng nằm trên đất.
Sau một lúc lâu, mới từ dưới đất bò dậy, trợn mắt nhìn nói:
- Sở Phi Dương! Ngươi chơi xấu! Đã nói xong không cho phép dùng toàn lực.
- Tư...
Lạc Thanh Chu giơ lên nắm đấm, trên nắm tay đột nhiên hiện lên một đầu lôi điện màu tím, một mặt vô tội nói:
- Đao tỷ ngươi nhìn, nắm đấm ta mang theo lôi điện mới là toàn lực, ta vừa rồi hoàn toàn chỉ dùng ba thành công lực, nếu không xương sườn Đao tỷ đã gãy mất, quần áo trước ngực cũng phá không có một mảnh.
Khóe miệng Đao tỷ co giật một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua lồng ngực của mình, vừa giận nói:
- Ngươi vô sỉ! Vì sao muốn đánh ngực ta?
Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:
- Võ giả luận bàn, nào có chỗ nào kiêng kị. Mà Đao tỷ cũng đã nói, ta chỉ có đam mê luyến chân, ta chỉ cần không động vào chân của ngươi, đụng chỗ nào đều là bình thường, không phải sao?
Đao tỷ: - ...
- Gọi sư tỷ.
- A, sư tỷ, sư tỷ còn muốn luận bàn tiếp không?
- Cút.
- Nha.
Hai người bắt đầu tự luyện tập.
Lạc Thanh Chu ở bên cạnh bắt đầu luyện Mai Hoa quyền pháp, chỉ chốc lát sau, một cỗ gió lốc vờn quanh người, khắp nơi bốn phía đều là quyền ảnh trùng trùng điệp điệp.
Đao tỷ luyện đao một hồi, quay đầu nhìn lại, gặp hắn luyện chăm chú, không có quấy rầy nữa.
Mặt trời rất nhanh từ chính không rơi vào đỉnh núi.
Lạc Thanh Chu thu công, cùng Đao tỷ đến cái giếng tiền viện bên cạnh rửa mặt rửa tay, dùng khăn mặt lau lau mồ hôi, mới đi đến nói một tiếng với sư phụ và những người khác, cáo từ rời đi.
Lúc gần đi, Nhiếp Vân lại dặn dò một câu:
- Đao sư tỷ, Sở sư đệ, đừng quên đêm nay đi tham gia yến hội của Hà sư huynh.
Đao tỷ đáp ứng, mang theo Lạc Thanh Chu rời đi.
Sau khi ra cửa, Đao tỷ mới nói:
- Sở Phi Dương, ngươi đêm nay tận lực đến sớm một chút, ta sẽ đi nói trước với Hà sư huynh một tiếng.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.
Đao tỷ nhìn hắn nói:
- Nói đa tạ sư tỷ.
Lạc Thanh Chu im lặng, làm theo.
- Đa tạ sư tỷ.
Đao tỷ lúc này mới hài lòng gật đầu.
Lạc Thanh Chu tiện đường đưa nàng đến cửa ngõ hẻm Thập Bát, sau đó cáo từ rời đi.
Hắn không có thuê xe ngựa, mà đi bộ xuyên đường phố đi vào ngõ hẻm.
Đợi đến khi tiến vào hẻm nhỏ không người, hắn mới tháo mặt nạ xuống, đổi lại nho bào.
Đao tỷ đi vào ngõ hẻm Thập Bát, vừa đi về phía trước một trăm mét, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa chính nhà mình có một bóng người quen thuộc đang đứng đấy.
Một bộ váy dài màu tím, dáng người cao gầy yểu điệu, ở giữa eo thon quấn quanh một đầu roi da màu đen, mái tóc đen nhánh nhu thuận rủ xuống bên trên bờ mông tròn trịa ngạo nghễ ưỡn lên, trước ngực phá lệ cao ngất thẳng tắp.
Nàng đang cau mày, bồi hồi ở ngoài cửa ra vào.
Đao tỷ do dự một chút, đi tới, đưa mắt nhìn thân ảnh với tư thái mê người kia, trong lòng nhịn không được nói thầm: ‘Tên kia ngược lại là diễm phúc không cạn...’
Nàng nhịn không được lại nhìn xuống hai chân dưới làn váy màu tím phía dưới một chút, mặc dù mang giày, nhưng vẫn như cũ có thể thấy được kia là một đôi chân ngọc tinh xảo trắng nõn của thiếu nữ.
- Tên kia chắc chắn sẽ không buông tha...
Trong lòng nàng âm thầm cười lạnh.
Nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Nam Cung Mỹ Kiêu xoay đầu lại, nhìn về phía nàng, híp híp con ngươi.
Gương mặt xinh đẹp kiều diễm cùng trong con ngươi thu thuỷ nhẹ nhàng tự nhiên lộ ra thần sắc quyến rũ động lòng người.
Đao tỷ nhịn không được nhìn nàng nhiều thêm vài lần, mở miệng hỏi:
- Ngươi lại tới làm gì? Ta đã không có bất cứ liên hệ nào với vị kia Lạc công tử kia rồi, ngươi yên tâm, ta về sau sẽ không còn gặp hắn. Ta không có bất kỳ hứng thú gì đối với người đã có nương tử.
Vẻ mặt Nam Cung Mỹ Kiêu không thay đổi nhìn nàng, cũng không nói lời nào.