Lạc Thanh Chu nghe xong, lập tức nói:
- Đao tỷ, ngươi nơi đó còn thừa con nào không? Trước cho ta mượn mấy con.
Đao tỷ lập tức tức giận nói:
- Ta một con cũng không có, ngươi còn muốn mượn mấy con. Ta vừa tới không có mấy ngày, nơi nào có. Chờ thêm hai ngày, chúng ta sẽ đến Vân Vụ sơn mạch đi săn, đến lúc đó săn nhiều thêm mấy con
Trong lòng Lạc Thanh Chu nói thầm, vừa hay, ta có thể thuận tiện đi ngắt lấy một chút Cửu Diệp thảo.
Không biết hôm nay nhị tiểu thư đã uống thuốc chưa, thân thể có khá hơn chút nào không.
Suy nghĩ chỗ này, hắn lập tức lại nói:
- Đao tỷ, ta đêm nay sẽ không đi Dạ Hương lâu, ta ban đêm không thể ăn cơm ở bên ngoài, trong nhà quản gấp.
Hắn muốn mau trở về xem nhị tiểu thư.
Về phần ăn cơm, hắn tình nguyện ăn chung với Thiền Thiền các nàng.
Đao tỷ nghe vậy, nhíu nhíu mày lại nói:
- Sở Phi Dương, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi gia nhập vào chúng ta, mà Hà sư huynh vừa đột phá Võ Sư hậu kỳ, thân là sư đệ, ngươi nên đi chúc mừng. Ngươi đêm nay nếu không đi, mọi người sẽ nghĩ ngươi như thế nào? Chỉ sợ Hà sư huynh sẽ cảm thấy ngươi xem thường hắn.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Như thế này đi, các ngươi đi trước, ta tối nay lại đi, có thể chứ?
Đao tỷ nói:
- Rất trễ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta về trước đi nhìn nương tử nhà ta, rồi dặn dò trong nhà một tiếng, sau đó lại vụng trộm đi ra. Ta đã ra ngoài một ngày, nếu như bị các nàng biết, vậy thì phiền toái.
Đao tỷ không khỏi cười nhạo một tiếng:
- Sở Phi Dương, ngươi ở bên ngoài kiêu ngạo như vậy, trong Hắc Mộc lâm mỗi ngày giết người cướp của, gặp người có tu vi cao hơn cũng dám đánh, không nghĩ tới trong nhà lại nhát gan như chuột, thật không biết nên nói ngươi như thế nào.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đao tỷ đừng vu khống ta, ta chỗ nào mỗi ngày giết người cướp của? Ta chưa hề, tất cả đều là phòng vệ chính đáng.
Đao tỷ liếc mắt, lại nói:
- Ngươi thật sợ nương tử nhà ngươi như vậy? Ngươi bây giờ thế nhưng là võ giả Võ Sư trung kỳ, lại đường đường là cử nhân lão gia, cho dù ở rể, cũng không nên nhát gan như vậy chứ?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Đao tỷ, ngươi không có thành gia, ngươi có khả năng không rõ. Có chút sợ hãi, cũng không phải thật sợ hãi, mà là yêu cùng trách nhiệm. Tỉ như, thực lực của ngươi mạnh hơn cha ngươi rất nhiều, vậy ngươi có sợ ông ấy không?
Đao tỷ hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một vòng quật cường:
- Ta mới sẽ không sợ cha ta, ông ấy lại không dám đánh ta.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy ngươi vì sao nhiều lần bị buộc đi coi mắt? Nếu ông ấy lần sau còn bức ngươi, ngươi trực tiếp cầm đao uy hiếp ông ấy không được sao?
Đao tỷ nhìn hắn chằm chằm, không có lại nói tiếp.
Lạc Thanh Chu nhún vai, nói:
- Ngươi nhìn, ngươi là yêu cùng hiếu, quy tắc ta bên này là yêu cùng trách nhiệm. Ta bây giờ hết thảy đều nhờ các nàng cho ta, ta tự nhiên không thể vong ân phụ nghĩa. Mặc dù bây giờ ta có chút bản sự nho nhỏ, nhưng ta sẽ chỉ cường ngạnh ở trước mặt người ngoài, ở trước mặt các nàng, ta mãi mãi cũng là mềm yếu có thể bắt nạt. Mà các nàng sẽ không thật khi dễ ta, các nàng thương yêu ta, ta đương nhiên cũng sẽ càng thương yêu các nàng.
Đao tỷ đột nhiên nói:
- Các nàng? Ngoại trừ nương tử nhà ngươi, còn có ai?
Lạc Thanh Chu một mặt chân thành nói:
- Rất nhiều, bất cứ người nào trong nhà, chỉ cần thực tình yêu thương ta, ta cũng sẽ thương yêu bọn họ.
Đao tỷ nhìn thần sắc trên mặt hắn, trầm mặc xuống.
Sau một lúc lâu, nói khẽ:
- Sở Phi Dương, ngươi có thể từ đầu tới cuối duy trì sơ tâm và lòng cảm ơn, rất không tệ. Ta gặp quá nhiều cặp vợ chồng trước kia nghèo khổ khó khăn vẫn yêu thương lấy nhau, nhưng sau khi trượng phu lên như diều gặp gió liền bắt đầu ghét bỏ cùng vứt bỏ thê tử, thậm chí lục thân không nhận.
Lạc Thanh Chu nói:
- Mặc dù ta rất khỏe, nhưng Đao tỷ ngàn vạn lần phải khắc chế, bởi vì ta đối với Đao tỷ ngươi… Không hứng thú.
- Cút!
Một tay Đao tỷ hóa thành đao bổ về phía cổ của hắn.
Lạc Thanh Chu giơ bàn tay lên ngăn cản, một cước giẫm lên trên chân nàng.
Đao tỷ sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn lại, lập tức giận tái mặt:
- Sở Phi Dương, ngươi đang đùa lưu manh sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta chỗ nào đùa nghịch lưu manh?
Đao tỷ lạnh lùng nói:
- Ngươi có đam mê luyến chân, ngươi đụng chân của ta, chính là đùa nghịch lưu manh!
Lạc Thanh Chu giơ chân lên nói:
- Đao tỷ hiểu lầm ta, ta...
- Chân ngọc tranh minh hoạ - bản thứ tư đã ra...
Đao tỷ đột nhiên nói một câu.
Lạc Thanh Chu lập tức thốt.
- Thật? Ở đâu bán?
Đao tỷ một mặt mỉa mai nhìn hắn, không có lại nói tiếp.