Đao tỷ nghe vậy trầm mặc một chút, nói:
- Ngươi chớ nói lung tung, có khả năng thật là chúng ta quấy rầy Ngôn sư tỷ tu luyện. Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tiền viện nhận biết mấy vị sư huynh.
Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi:
- Đao tỷ...
- Gọi sư tỷ.
Đao tỷ lập tức uốn nắn.
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Đao tỷ, ở giữa những đệ tử chúng ta có phải cũng có cạnh tranh hay không?
Đao tỷ nói:
- Đương nhiên có cạnh tranh. Tông môn phát xuống tài nguyên chỉ có bấy nhiêu như vậy, cũng không phải mỗi đệ tử đều có thể được phân phối. Sư phụ sẽ căn cứ tình huống tu luyện của mỗi người, nhiệm vụ hoàn thành các loại để phân phối. Bất quá nói đến những nơi khác mà nói, vẫn rất công bằng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Khó trách, thêm một người bị phân thêm đi một chút tài nguyên, đương nhiên sẽ có một số người không cao hứng.
Đao tỷ nhíu mày, nói:
- Sở Phi Dương, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Hảo hảo tu luyện, lấy thiên phú của ngươi, không chênh lệch so bất cứ người nào nơi này.
Hai người nói chuyện, đi tới tiền viện.
Nhị sư huynh Phùng Vân Tùng cùng Tam sư huynh Trương Viễn Sơn đang ở trần, mồ hôi đầm đìa luyện quyền.
Hai người đều học quyền, luận bàn lẫn nhau, cũng không dùng tới nội lực.
Nhiếp Vân Dung thì luyện kiếm bên trong một góc khác.
Đao tỷ gặp mấy người đều bận rộn, không dám quấy nhiễu, trước mang Lạc Thanh Chu quen biết một chút từng khí giới tu luyện.
Đang lúc giới thiệu, Phùng Vân Tùng và Trương Viễn Sơn đánh xong một bộ quyền pháp, lau mồ hôi, đi tới.
Đao tỷ vội vàng giới thiệu hai bên với nhau một phen.
Nghe tới Lạc Thanh Chu đã đột phá đến cảnh giới Võ Sư trung kỳ, hai người đều sửng sốt một chút, ánh mắt một lần nữa đánh giá thiếu niên trước mắt.
Nhị sư huynh Phùng Vân Tùng cười nói:
- Sở sư đệ còn trẻ như vậy đã đột phá đến Võ Sư trung kỳ, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Tam sư huynh Trương Viễn Sơn là một thanh niên dáng người trung đẳng, bộ dáng có chút thật thà, rất ít nói, nhưng ý cười nhìn có chút chân thành, cũng nhẹ gật đầu theo.
Mấy người lại hàn huyên vài câu, tản ra, tiếp tục tu luyện.
Đao tỷ mang theo Lạc Thanh Chu đi tới một khu đất trống ở bên khác.
Nơi đó có đặt vào vài chậu hoa cỏ, Nhiếp Vân Dung đang cầm bảo kiếm trong tay tới lui luyện kiếm giữa mấy chậu hoa, bộ pháp nhẹ nhàng, kiếm chiêu cũng có chút tinh diệu.
Luyện xong một bộ kiếm pháp, Nhiếp Vân Dung mới ngừng lại, dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, thu kiếm, đi đến trước mặt hai người xán lạn cười nói:
- Đao sư tỷ, Sở sư đệ, sư phụ nói như thế nào?
Đao tỷ nói:
- Sở sư đệ đã bái sư, có thể lưu lại.
Nhiếp Vân Dung nghe xong, lập tức vui vẻ nói
- Sở sư đệ, chúc mừng, về sau chúng ta chính là sư tỷ đệ, ngươi về sau nhớ kỹ phải gọi ta là sư tỷ nha.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Nhiếp sư tỷ.
Nhiếp Vân Dung tươi cười đầy mặt, nói:
- Đúng rồi Sở sư đệ, ngươi tu luyện quyền cước hay là vũ khí?
Lạc Thanh Chu nói:
- Quyền pháp.
Nhiếp Vân Dung lập tức có chút thất vọng:
- Còn muốn luận bàn với ngươi một chút đây.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đao sư tỷ tu luyện không phải đao sao? Ngươi có thể cùng luận bàn với nàng.
Nhiếp Vân Dung vội vàng lắc đầu:
- Đao pháp của Đao sư tỷ quá hung mãnh, lần trước luận bàn kém chút tước mất bả vai ta, ta cũng không dám lại so tài với nàng.
Mặt mũi Đao tỷ tràn đầy áy náy:
- Lần trước là không cẩn thận, lần sau ta sẽ dùng sống đao.
Nhiếp Vân Dung cười nói:
- Kia rất không ý tứ. À Đao sư tỷ, Hà sư huynh đột phá Võ Sư hậu kỳ, đêm nay mời khách tại Dạ Hương lâu, hắn vừa rồi bảo ta thông báo mọi người, đêm nay đều nhất định phải đi.
Đao tỷ nói:
- Hà sư huynh đi rồi sao?
Nhiếp Vân Dung nói:
- Sư phụ bàn giao hắn ra ngoài làm việc, vừa rời đi.
Hai người lại hàn huyên một hồi, Đao tỷ mang theo Lạc Thanh Chu rời đi.
Hai người đi sân bãi bên cạnh.
Đao tỷ một bên tiếp tục giới thiệu cho hắn về môn quy Lăng Tiêu tông, một bên mang theo hắn du lãm tất cả mọi nơi trên tràng tu luyện.
Lúc giữa trưa, ở chỗ này dùng cơm.
Ngoại trừ bánh bao màn thầu thịt bò ra, mỗi người còn có một mâm lớn thịt yêu thú.
Đao tỷ giải thích.
- Sư phụ nói, lúc cảnh giới Võ Sư tu luyện, mỗi ngày đều cần ăn một bàn thịt yêu thú, nếu không năng lượng theo không kịp, không có lợi cho tu luyện. Chúng ta nơi này một tháng chỉ có thể ăn hai lần, hôm nay là ngươi mới nhập môn, cho nên mới phá lệ một lần. Chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ hoặc đi săn, bình thường cũng sẽ ở Vân Vụ sơn mạch, nơi đó yêu thú tương đối nhiều. Đến lúc đó ngươi nhớ kỹ đánh giết nhiều thêm vài đầu đựng vào túi trữ vật, ngoại trừ mỗi tháng cần giao một con ra, mỗi ngày tốt nhất còn cần ăn một chút, như thế mới có thể tu luyện tốt hơn.