Lạc Thanh Chu đang muốn tiếp tục hỏi thăm, trong hậu viện đột nhiên ‘Oanh’ truyền đến một tiếng bạo hưởng.
Đao tỷ nhìn thoáng qua hậu viện, vội vàng nói:
- Đi, Ngôn sư tỷ tu luyện ở phía sau, chúng ta đi xem một chút.
Lập tức, nàng lại giới thiệu cho hắn tên của từng sư huynh sư tỷ khác.
- Đại sư huynh gọi Hà Dương, chính là người mới vừa đi ra khỏi gian phòng của sư phụ kia, hiện tại đã là cảnh giới Võ Sư hậu kỳ. Nhị sư huynh gọi Phùng Vân Tùng, Võ Sư trung kỳ, là vóc dáng tương đối cao kia vừa rồi ở tiền viện; Tam sư huynh gọi Trương Viễn Sơn, cũng là Võ Sư trung kỳ, vừa rồi ngươi cũng đã gặp. Tiểu sư muội gọi Nhiếp Vân Dung, cảnh giới Võ Sư sơ kỳ, vừa rồi là người đi ra mở cửa cho chúng ta. Tứ sư tỷ gọi Ngôn Mai, Võ Sư trung kỳ...
Lập tức vừa cười nói:
- Tiểu sư đệ, ta là Ngũ sư tỷ của ngươi, cũng không cần giới thiệu chứ nhỉ?
Lạc Thanh Chu không khỏi cảm thán nói:
- Lúc ở Mạc Thành, cứ nghĩ Võ Sư cảnh giới đã rất lợi hại, chờ đi vào kinh đô mới phát hiện, Võ Sư đã nhiều như... Khụ khụ, Võ Sư thật nhiều.
Đao tỷ cười nói:
- Mạc Thành quá nhỏ, cơ hồ không có tài nguyên gì để tu luyện, không có mấy Võ Sư nguyện ý đến đó.
Đao tỷ lại cẩn thận nói môn quy Lăng Tiêu tông cho hắn nghe.
Lạc Thanh Chu đều nhất nhất nhớ kỹ.
Chờ lúc đến hậu viện, hắn mới phát hiện, luyện võ tràng ở hậu viện càng lớn, cơ hồ có thể so với sân bóng.
Trên đó có đủ các loại công cụ luyện võ, cái gì cần có đều có.
Rất nhiều thứ hắn căn bản chưa có thấy qua.
Bên trong một góc khuất ở phía tây, một nữ tử trẻ tuổi người mặc trang phục màu đen đang xuất ra chiêu thức bén nhọn quơ côn sắt trong tay.
Chỉ thấy nàng tới lui trái phải, trước sau thiểm lược, thân ảnh cực nhanh, quanh thân đều là lít nha lít nhít côn ảnh.
Một cỗ kình phong đang xoay tròn bốn phía người nàng, giống như cưỡi gió mà đi.
Đao tỷ thấp giọng giới thiệu.
- Ngôn sư tỷ tu luyện chính là côn sắt, côn sắt là do vật liệu đặc thù luyện chế mà thành, bên trong còn thêm vào phù văn lợi hại, cho dù một vào đao kiếm vô kiên bất tồi (rắn chắc không phá nổi) đụng phải, cũng sẽ không chịu nổi mà đứt gãy. Nếu người bình thường bị côn sắt kia quét trúng, trực tiếp thành thịt nát.
Lạc Thanh Chu lại nhìn một hồi, đột nhiên suy nghĩ gậy gỗ đen nhánh trên người mình kia.
Cây gậy gỗ cũng phi thường cứng cỏi, cả Thượng Cổ hung thú Chu Yếm ăn một côn, đầu ngón tay đều bị đánh gãy, không biết so với côn sắt của vị Ngôn sư tỷ này thì đến cùng cái nào cứng hơn.
Nếu không chờ một lúc đi thử?
- Oanh!
Côn ảnh hợp nhất, ầm vang rơi xuống.
Một khối nham thạch to lớn bên trong góc lập tức chia năm xẻ bảy!
Ngôn Mai thu công, xoay người, nhìn hai người đứng ở biên giới luyện võ tràng một chút, khẽ nhíu chân mày, di chuyển côn sắt vào trong lòng bàn tay, vác ra sau lưng.
- Đao sư muội, vị này chính là Sở sư đệ mà trước kia ngươi giới thiệu sao?
Nàng đi ra luyện võ tràng, thần sắc trên mặt có chút lạnh lùng.
Đao tỷ vội vàng trả lời.
- Đúng vậy Ngôn sư tỷ, vị này chính là Sở Phi Dương Sở sư đệ, vừa rồi Sở sư đệ đã bái kiến sư phụ.
Ngôn Mai đi đến chỗ gần, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt đánh giá vài lần, gật đầu nói:
- Sở sư đệ, về sau hảo hảo tu luyện, không thể lười biếng.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Đa tạ Ngôn sư tỷ dạy bảo.
Đao tỷ vốn còn muốn trò chuyện tiếp vài câu, Ngôn Mai trực tiếp quay người rời đi nói:
- Ta còn muốn tu luyện, các ngươi đi trước phía trước đi.
Đao tỷ sửng sốt một chút, chỉ đành phải nói:
-Được, vậy chúng ta không quấy rầy sư tỷ.
Hai người không dám dừng lại thêm, quay người rời đi.
Đi đến nơi xa, Đao tỷ thấp giọng nói:
- Ngôn sư tỷ đối với ta cũng là thái độ này, bất quá đối với ba vị sư huynh ngược lại rất nhiệt tình, rồi khi nói chuyện với sư phụ cũng là tươi cười đầy mặt, không biết có phải không quen chúng ta hay không.
Lạc Thanh Chu nói thẳng:
- Xem thường chúng ta mà thôi.
Đao tỷ nghe vậy sững sờ, nói:
- Cớ gì nói lời ấy? Sở Phi Dương, ngươi vừa gặp mặt một lần mà thôi, cũng không thể tùy tiện nói xấu sư tỷ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Chúng ta vừa rồi quấy rầy nàng tu luyện, lúc nàng quay người nhìn chúng ta, nhíu mày một cái, lúc đi tới dò xét ta, trong mắt rõ ràng mang theo một tia không kiên nhẫn và ghét bỏ, hiển nhiên không nghĩ tới đến chào hỏi chúng ta cho lãng phí thời gian. Đoán chừng cảm thấy ta dựa vào quan hệ của ngươi tiến vào, không có gì tốt để giao lưu.
Thật ra hắn vừa rồi nghe được tiếng lòng của đối phương.
Đối phương hoàn toàn xem thường hắn, cho rằng hắn chỉ là tu vi Võ Sư sơ kỳ, mà lại dựa vào quan hệ tiến vào.