Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, nhưng không có hỏi nhiều, lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.
Ánh trăng trắng noãn, rơi vào trên người hắn.
Rất nhanh, một tia lực lượng nguyệt hoa (ánh trăng) tiến vào Thần hồn của hắn.
Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên bay lên giữa không trung, hóa thành một vòng xoáy trong suốt, bắt đầu xoay chầm chậm ở giữa không trung.
Bên trên ánh trăng chiếu xuống cả tòa Tây Hồ đột nhiên trở nên ảm đạm.
Tất cả ánh trăng đều bị tụ tập đến bên trong vòng xoáy ở giữa không trung, lập tức, rơi xuống phía dưới vòng xoáy, chiếu xuống đỉnh đầu Lạc Thanh Chu.
Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy nguyệt hoa lực lượng đang liên tục không ngừng từ đỉnh đầu vọt tới, rất mau tiến vào thân thể hắn.
Hồn lực trong cơ thể, cũng hóa thành một cơn lốc xoáy, bắt đầu nhanh chóng luyện hóa những lực lượng nguyệt hoa này...
Không biết qua bao lâu.
Đỉnh đầu đột nhiên ‘Ầm ầm’ một tiếng, truyền đến một tiếng sấm.
Lạc Thanh Chu bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại.
Một đạo lôi điện thô to màu tím, đánh vào bên trong vòng xoáy trong suốt, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
- Tiếp tục.
Bên trong vòng xoáy truyền đến một đạo âm thanh thanh lãnh.
Lạc Thanh Chu lập tức nhắm mắt lại, tiếp tục vận chuyển tâm pháp, thôi động hồn lực trong cơ thể, nhanh chóng luyện hóa lực lượng nguyệt hoa trên đỉnh đầu vội ùa mà đến.
- Oanh!
Lại một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu.
Lạc Thanh Chu một lòng chuyên tâm, tiếp tục tu luyện.
Sau khi tiếng sấm thứ ba vang lên, ánh trăng trên đỉnh đầu mới dần dần biến ít đi.
Lập tức, biến mất không thấy gì nữa.
Toàn bộ thần hồn Lạc Thanh Chu ấm áp dễ chịu, có loại cảm giác sảng khoái vẫn chưa thỏa mãn.
Hắn thu hồi công pháp, mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại.
Vòng xoáy trên đỉnh đầu đã biến mất không thấy gì nữa, ánh trăng một lần nữa phân tán ra, chiếu xuống cả Tây Hồ.
Mà thân ảnh xanh nhạt chẳng biết lúc nào đã bay xuống dưới, đứng ở phía trên mái cong.
Lạc Thanh Chu cảm thấy hồn lực trong cơ thể sôi trào mãnh liệt.
Vừa rồi tu luyện hiển nhiên vô cùng có hiệu quả, thậm chí so ra mà vượt qua hắn tu luyện mười ngày nửa tháng.
Hắn đứng người lên, bái thật sâu, mặt mũi tràn đầy cảm kích nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, cảm ơn ngươi.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua bóng đen xa xa, âm thanh vẫn như cũ thanh lãnh:
- Ngươi vừa rồi cũng giúp ta.
Lạc Thanh Chu hiếu kỳ nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, vừa rồi tiếng sấm kia là chuyện gì xảy ra? Là ngươi cố ý dẫn tới, hay là...
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Không có quan hệ gì với ngươi, ngươi cần phải trở về.
Lạc Thanh Chu gặp nàng không muốn trả lời, lại gặp thời gian xác thực đã không còn sớm, sáng mai còn phải dậy sớm đi tìm Đao tỷ bái sư, đành phải cáo từ rời đi.
Thần hồn bay lên giữa không trung, rất nhanh đã biến mất trong đêm tối xa xa.
Tây Hồ lần nữa an tĩnh lại.
Vầng sáng trên người thân ảnh xanh nhạt dần dần tán đi, trên gương mặt tuyệt mỹ không tì vết lộ ra một tia thần sắc tái nhợt.
Nàng đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một tia ánh trăng, ánh trăng kia lập tức hóa thành một thanh kiếm, như lưu tinh trụy lạc, ‘Bá’ một tiếng, đâm vào trong hồ nước.
- Xoạt!
Trong hồ nước đột nhiên lộ ra một đầu quái vật có hai sừng, hai con mắt đang trợn trừng, đột nhiên há mồm, phun ra một cột nước.
Cột nước kia hóa thành một thanh cự kiếm, đón lấy thanh kiếm ánh trăng, nhưng trong nháy mắt bị đánh tan.
Quái vật trong nước lập tức chìm vào đáy hồ, biến mất không thấy gì nữa.
Mà chuôi kiếm ánh trăng cũng theo đó tiến vào đáy hồ, vạch nước mà đi, tốc độ vẫn như cũ rất nhanh.
Đáy hồ phun trào sóng ngầm.
Mặt hồ nhẹ nhàng lắc lư, bọt nước bay lên, bắn lên bờ hồ, tung tóe ướt hết mấy gốc dương liễu trên bờ.
Không biết qua bao lâu, nước hồ mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Phía trên mái cong lầu các, thân ảnh xanh nhạt chẳng biết lúc nào lại đứng ở nơi đó.
Mà phía trên mái cong đối diện thì có thêm một thân ảnh khác quỷ dị đang đứng.
Đó là thiếu nữ người mặc váy đen, trên trán có một ấn ký đỏ tươi, con ngươi xanh biếc quỷ dị.
Thiếu nữ kia trần trụi một đôi chân ngọc tiêm tú tuyết trắng, cổ chân phải có buộc một dây đỏ mang theo linh đang (chuông nhỏ).
Mà chỗ cổ tay phải của nàng có máu tươi tràn ra.
Quanh thân thiếu nữ kia quanh quẩn từng sợi khí tức như sương mù màu đen.
Hai người cứ như vậy mặt đối mặt đứng ở bên trên hai bên mái cong, bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời.
Trầm mặc hồi lâu, thiếu nữ quỷ dị mới lên tiếng nói:
- Có thể cho một lý do hay không?
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì.
Thiếu nữ quỷ dị lần nữa nói:
- Ngươi đã đến năm ngày, mỗi ngày đều đến đánh ta, ngay cả lúc ta độ lôi kiếp đều không buông tha ta, nhưng cũng không giết ta, là ý gì?