Tiểu Điệp lập tức ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nói:
- Công tử, người thật tham lam nha. Nhiều cô nương như vậy, người sủng hạnh hết sao?
Tay Lạc Thanh Chu nắm lấy con thỏ nhỏ đáng yêu nói:
- Công tử chỉ sủng hạnh ngươi một người. Những người khác, công tử căn bản cũng không để ý đến các nàng.
- Mới không tin đâu...
Tiểu Điệp đột nhiên yêu kiều hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn lập tức mềm nhũn trong ngực hắn.
- Công tử...
Nàng đột nhiên rút vào trong chăn.
Thần hồn Lạc Thanh Chu khẽ động, đột nhiên cảm thấy ngọc thạch trong túi trữ vật chấn động một chút.
Hắn ‘Tê’ một tiếng, thân thể cứng đờ, đưa tay lấy ngọc thạch ra ngoài, ngưng mắt nhìn lại.
Tiểu Nguyệt: 【 Hảo ca ca, muội muội rất nhớ ngươi, lúc nào đến kinh đô? 】
Lạc Thanh Chu trả lời: 【 Sắp 】
Tiểu Nguyệt rất nhanh lại phát tới tin tức: 【 Ca ca bây giờ đang làm gì? Có thời gian kể chuyện xưa cho muội muội không? 】
Lạc Thanh Chu trả lời: 【 Không có thời gian 】
Nói xong, trực tiếp thu hồi ngọc thạch, bắt đầu hung hăng trừng phạt tiểu nha đầu nào đó.
Canh ba.
Thần hồn Lạc Thanh Chu xuất khiếu, bay về phía Tây Hồ.
Lầu các phía trên Tây Hồ.
Thân ảnh xanh nhạt chẳng biết lúc nào đã đứng ở nơi đó.
Gió đêm phất qua, mang theo một chút hơi lạnh, làm váy áo thuần trắng và mái tóc đen nhánh của nàng bay phất phơ, lộ ra con ngươi đen nhánh mà thâm thúy.
Nàng không nhúc nhích đứng ở nơi đó, gương mặt tuyệt mỹ không tì vết tắm rửa ánh trăng trắng noãn, trở thành một bức tranh đẹp nhất bên trong cảnh đêm Tây Hồ.
Cho dù bóng ma đáng sợ giấu ở trong hồ nước phía dưới cũng nhìn đến ngây dại.
Ánh trăng ôn nhu, gió mát quất vào mặt.
Tốc độ Lạc Thanh Chu bây giờ phi hành đã rất nhanh.
Cho dù chim bay ban đêm cũng không theo kịp.
Không bao lâu, hắn đã đi tới Tây Hồ.
Lầu các phía trên, thân ảnh xanh nhạt đã sớm tới, đang cao ngạo an tĩnh đứng ở nơi đó, váy trắng bồng bềnh, mông lung, như tiên tử ở dưới ánh trắng.
Mặt hồ tạo nên gợn sóng, nước hồ sóng nước lấp loáng.
Tây Hồ náo nhiệt ban ngày giờ phút này tĩnh mịch im ắng, giống như lâm vào ngủ say.
Lạc Thanh Chu bay xuống lầu các, cung kính hữu lễ với thiếu nữ trước mắt:
- Nguyệt tỷ tỷ, đợi lâu.
Thân ảnh xanh nhạt nhàn nhạt mở miệng nói:
- Kể chuyện xưa đi.
Lạc Thanh Chu không do dự:
- Được.
Hắn mặc dù rất muốn mau chóng tu luyện thần hồn, rất muốn mau chóng tấn cấp, nhưng cũng không nói thêm gì.
Trợ giúp là lẫn nhau, đối phương đã trợ giúp hắn rất nhiều.
Hắn tin tưởng chỉ cần mình lấy thành ý đối đãi, đối phương cũng nhất định sẽ tiếp tục trợ giúp hắn, mà hắn đã nói tình huống của mình cho nàng biết.
- Ngọn nguồn của Pháp sinh ra từ lòng, còn là diệt từ tâm. Sinh diệt do đâu, mời quân tự biện giải...
Lạc Thanh Chu bắt đầu kể tiếp cố sự lần trước.
Thân ảnh xanh nhạt đứng trên mái cong, ánh mắt nhìn qua bóng đen xa xa, an tĩnh nghe.
Phía dưới, trong hồ nước, một bóng đen ẩn nấp ở dưới lầu các cũng đang tĩnh tâm lắng nghe, không nhúc nhích.
Đợi kể xong hai chương, thân ảnh xanh nhạt lại mở miệng nói:
- Kinh thư.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, trầm ngâm một chút, lại nói tiếp kinh thư lần trước:
- Bậc trọn lành giống như nước.
- Nước khéo làm ích cho muôn loài mà không tranh giành, ở chỗ mọi người đều ghét, cho nên gần Đạo.
- Ở thì lựa nơi chốn; tâm hồn thời thâm trầm sâu sắc; giao tiếp với người một mực nhân ái; nói năng thành tín; lâm chính thời trị bình; làm việc thời có khả năng; hoạt động cư xử hợp thời.
- Chính vì không tranh, nên không ai chê trách oán thán.
Khi hắn giảng « Đạo Đức Kinh », cả Tây Hồ đột nhiên trở nên yên tĩnh im ắng lần nữa.
Cơ hồ ngay cả tiếng gió đều đình chỉ.
Bên dưới lầu các, bóng đen giấu ở trong nước mở to cặp mắt tinh hồng, hai đầu lông mày dựng thẳng cũng có chút mở ra.
Tôm cá lúc đầu xuất hiện bốn phía, sớm đã trốn vô tung vô ảnh.
Nhưng giờ phút này, những tôm cá kia lại bơi trở về, tựa hồ không có phát hiện nó tồn tại.
Có chút cá con thậm chí bơi đến bên cạnh nó, nổi lên mặt nước thông khí.
- Giữ mà làm cho đầy mãi, không bằng dừng lại. Mài cho nhọn, cho sắc không giữ được lâu. Vàng ngọc đầy nhà, chẳng thể giữ được. Giàu sang mà kiêu căng, sẽ tự vời tai họa. Thành công, thành danh rồi thời nên lui thân, ấy là đạo Trời....
Lạc Thanh Chu đọc xong đoạn này, thân ảnh xanh nhạt mới lên tiếng nói:
- Được rồi.
Trong hồ nước.
Trong đầu hắc ảnh kia đang ông ông tác hưởng, một mực quanh quẩn vài đoạn kinh pháp mà hắn vừa rồi giảng, chấn đến cứng người, giống như rất nhiều năm trước lần đầu tiên khai sinh ra linh trí làm nó toàn thân run rẩy như vậy.
Lúc này đã là canh bốn sáng.
Thân ảnh xanh nhạt chậm rãi xoay người, nhìn về phía thiếu niên sau lưng, nói:
- Ngồi tu luyện, vận chuyển nội công tâm pháp ta trước đó truyền thụ cho ngươi, ta giúp ngươi tụ tập ánh trăng.