Nàng cũng đang nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, ôm đầu thiếu nữ trong ngực, dùng cái trán nhẹ nhàng chà một chút trán của nàng, ôn nhu nói:
- Đi, đi vào nhà, bên ngoài lạnh.
- Ừm.
Hai người nắm tay, tiến vào cửa chính.
Thu nhi cầm đèn lồng, đi ở phía sau.
Châu nhi thu hồi dù, nhún nhảy một cái, mặt mũi tràn đầy vui vẻ đi theo bên cạnh.
Tiến vào đình viện.
Tần Vi Mặc thấy được thân ảnh tuyết trắng bên trên hành lang, bàn tay vùng vẫy một hồi, lấy tay ra khỏi lòng bàn tay củ aLạc Thanh Chu, sau đó đi đến hành lang, nói khẽ:
- Tỷ tỷ, đi vào ăn cơm đi.
Tần Khiêm Gia không nói gì, xoay người, vào phòng.
Tần Vi Mặc nhìn bóng lưng thanh lãnh của nàng một chút, lại quay đầu, nhìn về phía Bách Linh bên cạnh.
Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, nói:
- Nhị tiểu thư.
Tần Vi Mặc hỏi:
- Hạ Thiền đâu?
Bách Linh nói:
- Thiền Thiền không đến, luyện kiếm trong hoa viên.
Tần Vi Mặc dừng một chút, quay đầu nói:
- Thanh Chu ca ca, chờ một lúc ngươi đi đưa cho Hạ Thiền chút cơm trước đi.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.
Hai người tiến vào đại sảnh.
Tống Như Nguyệt sớm đã đợi nôn nóng, gặp hắn tiến vào, liền vội vàng hỏi:
- Thanh Chu, thế nào? Lấy được sương sớm Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Lấy được, Mỹ Kiêu quận chúa đã đưa cho ta.
Tống Như Nguyệt nhìn thoáng qua ngoài phòng, kỳ quái hỏi.
- Mỹ Kiêu đâu, tại sao nàng không có đến?
Lạc Thanh Chu nhìn người trong phòng một chút, gặp Tần nhị ca cũng đang có mặt, nói với Tần Văn Chính.
- Nhạc phụ đại nhân, ta có lời muốn nói.
Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, đang muốn hỏi thăm, Tần Văn Chính đột nhiên mở miệng nói:
- Khiêm Gia, Vi Mặc, Xuyên nhi, các ngươi lưu lại, người còn lại đều lui ra đi.
Lập tức lại nói:
- Bách Linh, ngươi cũng tiến vào.
- Nha.
Bách Linh đáp ứng một tiếng, từ ngoài cửa tiến đến.
Các nha hoàn khác, đều lui xuống.
- Đóng cửa lại.
Tần Văn Chính phân phó.
Bách Linh lập tức đóng cửa lại.
Tống Như Nguyệt nhịn không được nói:
- Lão gia, ta thì sao?
Tần Văn Chính không để ý tới nàng, đứng người lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Thanh Chu, chuyện gì, ngươi nói đi.
Lạc Thanh Chu không do dự, một năm một mười nói một lần chuyện hôm nay phát sinh trong cung, cùng khi trở về bị người theo dõi.
- Trương thái phi có thể sẽ không từ bỏ ý đồ, quận chúa để chúng ta tạm thời không cần đi ra ngoài, nàng sẽ trước giúp chúng ta nghe ngóng tin tức.
Đám người nghe xong, đều cau mày, rơi vào trầm mặc.
Tần Xuyên đột nhiên cầm nắm đấm cả giận nói:
- Lấn yếu sợ mạnh, khinh người quá đáng! Nếu để cho ta gặp được, một quyền đánh nát đầu bọn hắn.
Tống Như Nguyệt nhìn hắn một cái, trách mắng:
- Ngươi ngậm miệng, người ta là hoàng thân quốc thích, ngươi chọc được?
Sắc mặt Tần Văn Chính âm trầm, trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Từ hôm nay trở đi, mọi người tạm thời không cần ra cửa. Xuyên nhi, ngươi và Chu Thông bọn hắn ban đêm nhớ kỹ thay nhau tuần tra trong phủ, không thể chủ quan.
Tần Xuyên lập tức nói:
- Phụ thân yên tâm, ai dám tiến đến, ta cam đoan để hắn có đến mà không có về!
Tần Vi Mặc cẩn thận nghĩ nghĩ, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Trương thái phi có khả năng không dám làm loạn, bất quá từ tình huống Thanh Chu ca ca vừa rồi miêu tả đến xem, nữ hài gọi Trương Yên Nhi kia có thể sẽ không từ bỏ ý đồ. Từ tính cách của nàng đến xem, chỉ sợ sẽ làm ra chuyện càng thêm quá đáng.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Nữ hài kia ngang ngược, phi thường bá đạo, ngay cả Mỹ Kiêu quận chúa cũng dám đánh, hơn nữa lúc ấy Thái hậu cùng Đoan vương gia cũng ở tại chỗ, nghĩ rằng nàng từ nhỏ đã được người sủng ái, khẳng định chịu không được cục tức này. Người nhà của nàng chỉ sợ cũng sẽ nuốt không trôi một hơi này, cho nên chúng ta phải cẩn thận.
Mấy người lại thương lượng một hồi.
Tần Văn Chính nói:
- Ăn cơm trước đi, dưới chân thiên tử, ta nghĩ bọn hắn cũng không dám quá trắng trợn. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, Tần gia chúng ta cũng không phải dễ khi dễ.
Tống Như Nguyệt cũng nói:
- Đúng, Tần gia chúng ta cũng không phải dễ khi dễ.
Lập tức lại nói:
- Đúng rồi Thanh Chu, ngươi đi trong cung nhìn thấy Trưởng công chúa không? Nói chuyện với nàng hay chưa?
Lạc Thanh Chu biết được ý nghĩ trong lòng nàng, nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, Trưởng công chúa bây giờ bản thân khó đảm bảo, đã bị giam lỏng trong cung, cũng đừng trông cậy vào nàng.
Tống Như Nguyệt nghe xong, lập tức biến sắc.
Mấy người ngồi xuống trước bàn, ăn cơm không biết vị ngon.
Tần Vi Mặc nhẹ giọng an ủi:
- Mẫu thân, không có chuyện gì, Tần gia chúng ta nhiều năm trôi qua kinh lịch đã rất nhiều chuyện, không phải đều vượt qua được sao? Hiện tại có thêm tỷ phu, chúng ta chỉ cần đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vượt qua hoạn nạn.