Người của quan phủ đã tới, vẫn đang nghiệm thi và điều tra hiện trường.
Thuyền nhỏ rất mau đến bên bờ.
Ba người lên bờ, đi đến đằng sau đám người đang vây xem, nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy máu tươi đầy đất, cỗ thi thể kia đã bị vải trắng che đi.
Xung quanh hai mươi mét đều bị phong tỏa.
Người của quan phủ đang lục soát dấu vết để lại bốn phía, trên cây liễu bên cạnh cũng có người trèo lên, cẩn thận kiểm tra.
Hai nam tử theo dõi kia còn không biết xảy ra chuyện gì, sau khi lên bờ, cũng tiến vào đằng sau đám người ngẩng cao cổ nhìn náo nhiệt.
Khi Ngỗ Tác (*) kéo vải trắng, lộ ra một cái đầu đẫm máu với đôi mắt đang trừng to, hai nam tử kia lập tức chấn động toàn thân, bị hù mặt không còn chút máu.
(*Pháp y thời xưa)
- Đi thôi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hai người một chút, quay người đi đến con đường đối diện.
Ba người ngồi lên xe ngựa, rất nhanh rời đi.
Khi hai tên nam tử kia kịp phản ứng, xe ngựa đã biến mất trên đường phố ngựa xe như nước.
Xe ngựa rất nhanh đi đến hẻm nhỏ Lá Phong, cũng không có đi vào.
Nam Cung Mỹ Kiêu lấy ra một bình sứ, đưa tới trước mặt Lạc Thanh Chu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đây là sương sớm Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ Tiểu Nhuỵ cho, ngươi lấy về đi, ta không đi qua. Xe ngựa của ta quá dễ thấy, nên nhanh về nội thành. Mấy ngày nay ngươi không nên chạy loạn, trở về đem chuyện hôm nay một năm một mười nói cho Vi Mặc, để mọi người tạm thời đều không cần đi ra ngoài. Ta sẽ phái người đi thăm dò nhìn tình huống, có tin tức, ta sẽ đến thông báo các ngươi.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận bình sứ, nói:
- Đa tạ quận chúa.
Đang muốn xuống xe, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại nói:
- Ở nhà hảo hảo luyện tập đồ ta truyền thụ cho ngươi, đến lúc đó ta sẽ đến kiểm tra.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, xuống xe ngựa, nhìn thoáng qua bốn phía, bước nhanh tiến vào hẻm nhỏ.
Trên xe ngựa, màn cửa xốc lên.
Nam Cung Mỹ Kiêu ở trong xe, ánh mắt an tĩnh nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên nói:
- Mộc di, Lạc Thanh Chu hôm nay tắm rửa trong cung, quần áo bẩn hắn thay đâu?
Mộc di nghe vậy sửng sốt một chút, nói:
- Hẳn là bị cung nữ ném mất.
Nam Cung Mỹ Kiêu không có lại nói tiếp.
Mộc di nhìn nàng một cái, nói:
- Tiểu thư đang hoài nghi cái gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hẻm nhỏ trống không, trầm mặc một hồi, lẩm bẩm:
- Ta cũng không biết.
Mộc di nhìn thoáng qua sắc trời dần tối, nói:
- Tiểu thư, cần phải đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu buông xuống màn cửa, nói:
- Đi thôi.
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi hẻm nhỏ.
Một lát sau, trong xe đột nhiên truyền đến giọng nói của Nam Cung Mỹ Kiêu:
- Mộc di, chờ một lúc đi tiệm thuốc.
Mộc di nghe vậy giật mình, nghi ngờ hỏi.
- Tiểu thư muốn mua thuốc gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Độc phấn, thuốc mê.
Lập tức lại nói:
- Lại đi tiệm tạp hóa, ta muốn mua một cái mặt nạ phòng độc, lại mua mấy sợi tơ huyền thiết.
Mộc di ngốc trệ một chút, nói:
- Tiểu thư mua những thứ này...
- Yên tâm đi, ta sẽ không sử dụng đối với người bình thường. Đây đều là ám khí lấy tính mạng người ta, ta biết được nặng nhẹ.
- Tiểu thư, ngươi thật tin lời của tiểu tử đó? Sợi tơ có thể lấy đầu người?
Trong xe ngựa trầm mặc một chút.
Sau đó nói:
- Tin.
…
Màn đêm buông xuống.
Cửa lớn Tần phủ đã phủ đầy đèn lồng.
Lúc Lạc Thanh Chu trở về, Tần nhị tiểu thư đang khoác áo khoác lông chồn trắng như tuyết, ôn nhu nhược nhược, an tĩnh chờ đợi tại cửa chính.
Ban đêm trời vào thu, có chút lạnh.
Thiếu nữ này vẫn còn sợ lạnh như cũ.
Thu nhi mang theo đèn lồng, đứng ở trước người của nàng.
Châu nhi thì che dù, đứng ở bên cạnh nàng, che đi gió lạnh cho nàng.
Chủ tớ ba người đều an tĩnh nhìn qua hẻm nhỏ trước mặt, yên lặng chờ đợi người nào đó.
Tống Như Nguyệt đã làm xong cơm tối.
Tần đại tiểu thư cũng bị kêu lên, đứng bên trên hành lang bên ngoài sảnh trong, an tĩnh nhìn ánh trăng trắng noãn trong đình viện.
Tần Văn Chính ngồi ở đại sảnh, thần sắc nghiêm túc.
Người một nhà đều đang đợi một vị thuốc cuối cùng.
Lạc Thanh Chu âm thầm đi ra từ trong ngõ hẻm nhỏ, vừa nhìn đã thấy được thân ảnh nhu nhược đứng trước cửa chính.
Hắn sửng sốt một chút, bước nhanh hơn.
Châu nhi nhìn thấy hắn trở về, vội vàng không kịp chờ đợi hỏi:
- Cô gia, lấy được thuốc chưa?
Lạc Thanh Chu bước lên bậc thang, nói:
- Lấy được.
Châu nhi lập tức nhảy cẫng reo hò.
Trên mặt Thu nhi cũng lộ ra ý cười.
Lạc Thanh Chu đi lên trước, ôm Tần nhị tiểu thư vào trong lòng, vuốt ve mái tóc nhu thuận của nàng, nói khẽ:
- Không sao.
Tần Vi Mặc ôm hắn thật chặt, ôn nhu nói:
- Thanh Chu ca ca...
Ánh mắt Lạc Thanh Chu, nhìn về phía bên trong cửa lớn, xuyên qua đình viện, thấy được thân ảnh tuyết trắng bên trên hành lang.