Lạc Thanh Chu lại nói:
- Quận chúa, vì phòng ngừa chính chúng ta bị vôi phản phệ, chúng ta có thể sớm chuẩn bị một bộ mặt nạ phòng độc mang lên mặt. Nói như vậy, chúng ta có thể không kiêng nể gì cả một mực vung vôi, cho dù là võ giả, đoán chừng cũng chịu không được.
Nam Cung Mỹ Kiêu giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi thế nào nghĩ ra những thứ này?
Thần sắc Lạc Thanh Chu tự nhiên nói:
- Nhìn sách quá nhiều, ý nghĩ tự nhiên là nhiều. Quận chúa, những ý nghĩ này của ta có phải rất lợi hại hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu thấy hắn một mặt đắc ý, chỉ hừ lạnh một tiếng:
- Nói cho cùng, vẫn phải xem chính thực lực ngươi. Vôi lợi hại hơn nữa, ngươi không có thực lực vung thì có ích lợi gì? Lạc Thanh Chu, ngươi đừng nghĩ những bàn môn tà đạo này. Ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút, giải quyết như thế nào chuyện này đi, Trương thái phi chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa, ta có thể để Trưởng công chúa hỗ trợ không?
Nam Cung Mỹ Kiêu cau mày nói:
- Tốt nhất đừng, bởi vì một khi Trưởng công chúa trong cung công khai giúp ngươi, ngươi và Tần gia sẽ lập tức tiến vào trong tầm mắt những huân quý triều đình. Đến lúc đó, càng thêm nguy hiểm.
Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi:
- Buổi chiều Thái hậu bảo các ngươi đi qua, nói chuyện gì? Có làm khó dễ ngươi hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, nói:
- Không có. Thái hậu tuyên bố một việc ngay trước mặt chúng ta. Nàng quyết định là chọn lựa phò mã cho Trưởng công chúa, để Trưởng công chúa lấy chồng.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, nói:
- Gả cho ai?
Nam Cung Mỹ Kiêu lắc đầu, nói:
- Thái hậu còn không có nói. Thái hậu nói có thể để chính Trưởng công chúa cân nhắc nhân tuyển, nhưng nhất định phải mau chóng thành thân, mà trước khi thành thân, không thể rời khỏi kinh đô.
Lạc Thanh Chu nói:
- Lúc ấy Thánh thượng ở nơi đó?
Nam Cung Mỹ Kiêu gật đầu nói:
- Có, Thánh thượng cũng rất ôn hòa thuyết phục Trưởng công chúa, còn nói sẽ tôn trọng lựa chọn của Trưởng công chúa, đồng thời khuyên Thái hậu không nên ép thật chặt. Nhìn bề ngoài, Thánh thượng đều suy nghĩ khắp nơi vì Trưởng công chúa.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Nhìn bề ngoài?
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng nhìn hắn một cái, nói:
- Trưởng công chúa ngoại trừ ngay từ đầu từ chối ra, cuối cùng vẫn luôn giữ yên lặng.
Lạc Thanh Chu nhét túi vôi trong tay vào ngực trong quần áo, thản nhiên nói:
- Bọn hắn đang trì hoãn thời gian.
- Kéo dài thời gian?
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy không hiểu.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Kéo dài thời gian Trưởng công chúa về Hỏa Nguyệt quốc, hoặc là thời gian đi quân đội biên cảnh.
- Bất kỳ một quốc gia cùng quân đội nào, chỉ cần quốc chủ và tướng quân thời gian dài không ở đó, đều sẽ xuất hiện vấn đề.
- Đến lúc đó khi Trưởng công chúa khoan thai mà về, quân đội của nàng đã sớm bị triều đình phái đi người phân hoá.
- Những người trung với Trưởng công chúa, nếu không bị khu trục chính là sẽ bị giết, những người khác cho dù lại nhớ nhung Trưởng công chúa tốt, nhưng thấy Trưởng công chúa chậm chạp không về, cũng đành phải cúi đầu thỏa hiệp trước mặt hiện thực...
Ánh mắt Nam Cung Mỹ Kiêu phức tạp nhìn hắn nói:
- Lạc Thanh Chu, hôm nay trong cung, nhìn thấy Trưởng công chúa coi trọng ngươi như vậy, nói thật, ta rất không hiểu. Bất quá bây giờ, ta đã có chút hiểu được. Ngươi thật sự rất lợi hại, vậy mà chỉ nghe ta nói mấy câu lập tức đã đoán được ý đồ của bọn hắn. Vậy ngươi có biện pháp giải quyết?
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa, Trưởng công chúa sẽ tự mình giải quyết chuyện này, không cần chúng ta quan tâm. Lấy trí tuệ cùng bản sự của nàng, muốn giải quyết chuyện này cũng không khó. Nàng có thể làm ra một phen sự nghiệp như hiện tại, dựa vào không chỉ có riêng là tiên đế sủng ái.
Nam Cung Mỹ Kiêu giật mình, gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, nàng thông minh hơn chúng ta rất nhiều. Nếu như ngay cả chính nàng đều không giải quyết được chuyện này, chúng ta tự nhiên cũng không giúp được một tay.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng chỉ thông minh hơn quận chúa ngươi mà thôi.
Nam Cung Mỹ Kiêu: - ? ? ?
Lạc Thanh Chu gặp ánh mắt nàng lộ ra vẻ nguy hiểm, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi quận chúa, ngươi nghĩ là chúng ta nên làm sao thoát khỏi người theo dõi phía sau?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn chằm chằm, tức giận nói:
- Ngươi thông minh, chính ngươi nghĩ đi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta ngược đã nghĩ kỹ, chỉ sợ quận chúa không đáp ứng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy sửng sốt một chút, nói:
- Phương pháp gì?
Lạc Thanh Chu chỉ chỉ phía trước nói:
- Phía trước có một chiếc thuyền hoa, ngươi nghe, phía trên có tiếng đàn du dương, có tiếng ca mỹ diệu, có tiếng cười vui sướng, chúng ta có thể cùng tiến lên xem náo nhiệt một chút. Đợi đến trời tối, tự nhiên có cơ hội rời đi.