Vừa nghe lời này, trong mắt Nam Cung Mỹ Kiêu phát ra ánh sáng, đột nhiên càng thêm trở nên nguy hiểm, nàng híp con ngươi, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, cười lạnh nói:
- Còn tiếng kêu khiêu gợi dâm mỹ nữa, ngươi hình như chưa quên đi cái vế này rồi nhỉ, Lạc công tử?
Gió mát nhè nhẹ, sóng biếc dập dờn.
Một chiếc thuyền hoa treo đầy đèn màu, trang trí tinh mỹ, đang dừng lại ở giữa dòng sông xanh.
Trên thuyền có tiếng đàn du dương, tiếng ca uyển chuyển, hoan ca tiếu ngữ, vô cùng náo nhiệt.
Trong đại sảnh lầu một, tân khách ngồi đầy.
Trên sân khấu đang có nữ tử dáng người xinh đẹp, nghê thường vũ y (xiêm áo nhiều màu sắc), uốn éo nhảy múa.
Nhưng ánh mắt khách nhân trong đại sảnh lại đều nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi ở sau bàn, đang cúi đầu đánh đàn sau rèm châu.
Thiếu nữ kia ở phía sau rèm châu, mông lung, nhìn không rõ, lại làm cho rất nhiều nam tử thần hồn điên đảo, nhìn không chuyển mắt.
Một khúc ca múa.
Một thiếu nữ khoác váy áo vàng nhạt đi đến sân khấu, vẻ mặt tươi cười mở miệng nói chuyện.
Thì ra hôm nay bên trên thuyền hoa đang cử hành thi hội.
Mà tham gia tiệc trên đại sảnh đều là tài tử giai nhân đến từ kinh đô cùng các nơi trên cả nước.
Cùng lúc đó.
Một chiếc thuyền nhỏ tới gần thuyền hoa.
Thủ vệ đứng trên lan can thuyền hoa lập tức chú ý tới thuyền nhỏ, mắt thấy thuyền nhỏ cũng không né đi, mà chậm rãi tới gần thuyền hoa, vội vàng nghiêm nghị quát:
- Các ngươi làm cái gì?
Người chèo thuyền đang chống thuyền quay đầu nói:
- Hai vị khách nhân, thuyền hoa này là của Đường cô nương, hôm nay Đường cô nương đang ở phía trên cử hành thi hội, các ngươi không có thiệp mời, cũng không thể tùy tiện đi lên.
Nam Cung Mỹ Kiêu đi ra mui thuyền, mặt mũi tràn đầy lãnh ngạo đứng ở mũi thuyền, nhìn về thuyền hoa phía trước nói:
- Đường cô nương là ai?
Người chèo thuyền vội vàng đáp:
- Nghe nói trong nhà làm đại quan, thuyền hoa của Đường cô nương thường xuyên du ngoạn trên sông Tây Hồ và kinh đô, cho nên chúng ta đều biết. Tình huống cụ thể, tiểu nhân cũng không biết.
Nam Cung Mỹ Kiêu ra lệnh:
- Tiếp tục tới gần, không cần để ý bọn hắn.
Người chèo thuyền gặp nàng khí thế mười phần, không còn dám nhiều lời, đành phải chống đỡ trúc cao, tiếp tục để thuyền nhỏ chậm rãi tới gần.
Mấy tên thủ vệ trên thuyền kia vốn đang muốn nghiêm nghị quát lớn, bất quá gặp thiếu nữ đứng ở trên đầu thuyền mặc quần áo lộng lẫy, khí chất bất phàm, mà bộ dáng dáng người đều không có gì để bắt bẻ, cho dù so sánh với hoa khôi trên thuyền cũng kém không ít, thế là không dám khinh thường.
Mấy người nhìn nhau, nhỏ giọng thầm thì:
- Chẳng lẽ là bằng hữu của tiểu thư?
Đang muốn gọi nha hoàn cách đó không xa đi thông báo tiểu thư, một người hộ vệ trong đó đột nhiên chỉ vào trên thuyền nhỏ nói:
- Ta biết vị công tử kia, lần trước là tiểu thư tự mình mời hắn lên thuyền.
- Thật chứ? Ngươi thấy rõ ràng?
- Thấy rõ ràng, công tử này cao lớn tuấn tú, còn giống như là cử nhân lão gia, lúc ấy mang theo mấy gia quyến rất đẹp lên thuyền, ta ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
- Thế hẳn là tiểu thư mời lên, cho dù tiểu thư không có mời, cũng không sao. Nếu tiểu thư biết, khẳng định sẽ để cho hắn lên thuyền.
- Đi thôi, chúng ta đi tiếp ứng một chút, thuyền này có mạn thuyền quá cao, bọn hắn... A?
Mấy người đang muốn đi tiếp ứng, đột nhiên thấy thiếu nữ có bộ dáng rất xinh đẹp, dáng người rất tốt kia lại nhẹ nhàng nhảy lên, trực tiếp từ trên nhỏ thuyền nhảy lên mạn thuyền, sau đó hạ xuống vô cùng vững vàng.
- Nữ tử kia là một võ giả.
Mấy người dừng bước.
Một người trong đó vội vàng nói:
- Vẫn là đi thông báo tiểu thư một chút mới tốt, các ngươi nhìn, ta đi một chút liền về.
- Được.
Văn nhân tụ hội, tối kỵ võ giả ra trận.
Nếu võ giả đột nhiên muốn xuất thủ đả thương người, vậy coi như phiền toái.
Bất kỳ tài tử nào xảy ra sai sót, bọn hắn đều đảm đương không nổi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhảy lên thuyền lớn, xoay người, từ trên cao nhìn xuống nhìn về phía người nào đó đứng tại đầu thuyền thuyền nhỏ hỏi:
- Muốn lên đây không?
Lạc Thanh Chu đứng ở đầu thuyền nói:
- Muốn.
Khóe miệng Nam Cung Mỹ Kiêu hơi vểnh lên:
- Gọi Kiêu tỷ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không gọi vôi nữ hiệp sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu sầm mặt lại:
- Không cho phép người nhắc đến bốn chữ này ở trước mặt người khác.
Lập tức lại tăng thêm một câu:
- Vôi là ám khí, há có thể để người khác biết?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chẳng lẽ không phải bởi vì xấu hổ?
Nam Cung Mỹ Kiêu trừng to hai mắt:
- Ngươi nói cái gì? Thử nói lại lần nữa xem?
Lạc Thanh Chu đưa tay nói:
- Kiêu tỷ, kéo ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn, châm chọc nói:
- Ngươi có cốt khí thì tiếp tục miệng tiện.