Lạc Thanh Chu đang nhìn cảnh đẹp trước mặt tự hỏi chuyện, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Nam Cung Mỹ Kiêu:
- Lạc Thanh Chu, chờ ta một chút.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn lại.
Nam Cung Mỹ Kiêu không tiếp tục ẩn tàng, mặc một bộ váy dài màu tím lộng lẫy, duyên dáng yêu kiều đứng ở đầu thuyền phía sau, dáng người yểu điệu cao gầy cùng gương mặt lãnh ngạo xinh đẹp được cảnh đẹp Tây Hồ phụ trợ, khiến cho nữ tử bốn phía đều ảm đạm phai mờ.
Vừa kêu một tiếng, lập tức đưa tới rất nhiều nam tử ghé mắt cùng tiếng than thở kinh diễm.
Lạc Thanh Chu để người chèo thuyền chờ một lát.
Thuyền nhỏ phía sau rất mau đuổi theo.
Đầu thuyền và đuôi thuyền vừa song song, Nam Cung Mỹ Kiêu đã nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy đến một thuyền nhỏ khác.
Nàng trực tiếp tiến vào buồng nhỏ trên thuyền, ngồi xuống đối diện, ánh mắt lạnh lùng nhìn người nào đó ngồi ở bên trong.
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy kinh ngạc hỏi.
- Quận chúa, ngươi làm sao cũng tới Tây Hồ du lịch?
Nam Cung Mỹ Kiêu trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Ai bảo ngươi chạy loạn khắp nơi? Ngươi không trở về nhà tới nơi này làm gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta thấy thời gian còn sớm, cho nên muốn đến Tây Hồ du ngoạn một phen. Quận chúa, ta ngay cả điểm ấy tự do cũng không có?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:
- Đồ đần, có người theo dõi ngươi, ngươi biết không?
Lạc Thanh Chu chớp chớp mắt, nhìn nàng chằm chằm mấy giây, đột nhiên giật mình nói:
- Quận chúa, là ngươi đang theo dõi ta?
Nam Cung Mỹ Kiêu đá một cước vào bắp chân của hắn, chỉ chỉ đằng sau, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Ở phía sau, ta hoài nghi là người Trương thái phi phái tới. Nàng hôm nay ở trong cung chịu ủy khuất lớn như vậy, mà vị trí Hoàng phi của chất nữ nàng có khả năng không giữ được, đoán chừng nàng muốn đem cừu hận và oán khí đổ xuống ở trên người của ngươi.
Lạc Thanh Chu ngẩn người, mặt mũi tràn đầy khó hiểu nói:
- Quận chúa, hôm nay xung đột, giống như không có quan hệ gì với ta nha?
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh một tiếng, nói:
- Quan hệ rất lớn. Nếu ngươi không giúp Tiểu Nhuỵ bắt bóng thắng trận, Trương Yên Nhi sẽ không thẹn quá hóa giận, nếu như nàng không buồn giận xấu hổ hóa thành giận, cũng không phạm sai lầm để Thái hậu nhìn ở trong mắt, ngươi nói có liên hệ với ngươi không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Thế nhưng là quận chúa, là Tiểu Nhuỵ trào phúng nàng, là ngươi động thủ đánh nàng, ta cũng là thủ môn Tiểu Nhuỵ gọi vào mà.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo.
- Lạc Thanh Chu, uổng cho ngươi còn thi cử nhân đầu danh, đầu óc đần như vậy. Ta và Tiểu Nhuỵ đều là quận chúa, phụ vương Tiểu Nhị là thân vương, phụ vương ta là quận vương, chúng ta đều là người hoàng gia, nàng tự nhiên không dám trêu chọc. Mà ngươi, không tên không họ, một giới dân thường, cho nên, tức giận và cừu hận tự nhiên muốn đổ xuống trên người ngươi.
Lạc Thanh Chu trầm mặc xuống.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn nói:
- Làm sao? Sợ hãi?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Ta thật sợ, quận chúa giúp ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt hắn một hồi, nói:
- Ta thế nào không nhìn ra ngươi có một chút dáng vẻ sợ hãi?
Lạc Thanh Chu nói:
- Trong lòng ta sợ hãi, nhưng sợ bị quận chúa xem thường, cho nên không dám biểu hiện ra ngoài.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn thoáng qua tay của hắn, gặp hắn tay đang phát run, ngữ khí chậm dần nói:
- Lạc Thanh Chu, thật ra ngươi đến Tây Hồ là đúng, ngươi vừa rồi nếu trực tiếp về nhà, bọn hắn sẽ theo dõi đến trong nhà ngươi, lập tức liền biết nhà ngươi ở nơi nào. Đến lúc đó, Vi Mặc các nàng có khả năng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Lạc Thanh Chu hỏi.
- Quận chúa, chúng ta nên làm cái gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu nghĩ nghĩ, lấy ra một túi nhỏ từ nhẫn trữ vật, đưa tới trước mặt hắn, nói:
- Cầm, thời khắc nguy cấp có thể cứu mạng.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng qua, nói:
- Vôi?
Nam Cung Mỹ Kiêu gật đầu nói:
- Là vôi. Ngươi nhớ kỹ yếu quyết vung vôi ta trước đó truyền thụ cho ngươi, đối phó người bình thường tuyệt đối hữu dụng, ngươi nấp kỹ, đừng cho người ta trông thấy.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy nếu gặp được võ giả thì sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Nếu gặp được võ giả, ngươi liền chờ chết chứ sao nữa. Mặc dù võ giả cũng sợ vôi, nhưng lấy bản lãnh của ngươi, khẳng định vung không trúng.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Quận chúa, nếu như thêm vào bên trong bột phấn vôi độc dược hoặc thuốc mê, cho dù vung không trúng, chỉ cần võ giả không cẩn thận hít vào một chút, có phải cũng sẽ hữu dụng hay không? Nếu người bình thường, đoán chừng sẽ trực tiếp trúng độc hôn mê hoặc bị độc chết, vôi như thế có thể lợi hại hơn một chút hay không?
Vừa nghe lời này, Nam Cung Mỹ Kiêu sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu nhìn về phía vôi trong tay hắn, trong mắt đột nhiên lấp lóe tinh quang.