Nam Cung Mỹ Kiêu lấy ra một thỏi bạc, đặt ở trên bàn trà trước mặt, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Trúc cao trong tay người chèo thuyền chống vào trong nước, thuyền nhỏ lập tức lao nhanh hướng về phía trước, nói:
- Cô nương ngồi vững, cam đoan không kém chiếc kia.
Trong hồ có rất nhiều du thuyền lớn nhỏ.
Bụi hoa sen đối diện phi thường xinh đẹp, cho nên mới du lịch Tây Hồ đều sẽ đi thuyền đến thưởng thức một phen.
Đợi thuyền nhỏ lướt đến trong hồ nước, Lạc Thanh Chu tựa ở sau lưng, nhắm mắt lại.
Tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn xuất khiếu.
Thần hồn xuyên thấu mui thuyền, đón ánh nắng, bay lên giữa không trung.
Hắn trước nhìn Nam Cung Mỹ Kiêu theo ở phía sau một chút, nhìn về phía một cái thuyền nhỏ khác ở phía sau nhất.
Hai tên nam tử vừa rồi theo dõi bọn hắn một đường đang ngồi ở trong khoang thuyền, thăm dò nhìn quanh phía trước.
Mà nam tử kia trước đó ngồi trong xe ngựa thì đứng ở ven hồ nhìn quanh.
Lạc Thanh Chu nhớ kỹ bộ dáng nam tử ven hồ kia.
Đối phương là tiên phong trong đội Trương Yên Nhi hôm nay tỷ thí trận bóng trong cung.
Hiển nhiên, ba người này đều là do Trương Yên Nhi hoặc là Trương thái phi kia phái tới, về phần mục đích, đoán chừng là nuốt không trôi cơn tức trên sân bóng hôm nay.
Bọn hắn có lẽ không dám đối phó Nam Cung Mỹ Kiêu, nhưng đối phó với hắn, không có bất kỳ cố kỵ nào.
Dù sao hắn chỉ là một giới thường dân.
Lạc Thanh Chu ở giữa không trung quan sát một hồi, cẩn thận từng li từng tí lướt tới thuyền nhỏ theo ở phía sau.
Hắn thu liễm hơi thở, bay xuống đỉnh chóp mui thuyền.
Hai tên nam tử đang một bên nhìn quanh phía trước, một bên thấp giọng nói chuyện.
- Tiểu tử kia giống như muốn đi bụi sen trước mặt du ngoạn, chúng ta cũng đi theo sao?
- Đương nhiên muốn theo, nếu hắn lên bờ từ đối diện, tam ca chẳng phải đợi uổng công trên bờ? Dù sao không thể mất dấu, nhất định phải biết hắn ở nơi nào, thuận tiện hỏi thăm một chút người trong nhà hắn.
- Chờ một lúc hắn lạc đàn, chúng ta muốn động thủ hay không?
- Tạm thời không nên động thủ, chỉ giết mình hắn, lắng không được lửa giận của chủ tử. Tam ca nói, chủ tử muốn để nhà của tiểu tử kia tan nát, người thì vong.
- Tiểu tử kia làm sao đắc tội chủ tử?
- Tam ca không nói rõ, chúng ta một mực dựa theo phân phó làm việc là được.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía nam tử đứng trên bờ, lập tức bay lên khỏi thuyền, bay về phía bờ.
Cơ hồ trong nháy mắt, đã đến trên đỉnh đầu nam tử kia.
Tên nam tử kia đang lộ ra sắc mặt âm trầm, chăm chú quan sát thuyền nhỏ giữa hồ nước, hoàn toàn nghĩ không ra thần hồn thiếu niên trên thuyền nhỏ kia đã tung bay ở trên đỉnh đầu của hắn.
Lạc Thanh Chu không có chút do dự, bay xuống phía dưới đến phạm vi trong vòng mười thước, hồn lực động một cái, một đạo hàn mang đột nhiên bắn nhanh mà xuống chỗ nam tử kia.
Nhanh như quỷ mị, lặng yên không một tiếng động.
Thẳng đến khi đạo hàn mang quỷ dị xuất hiện chỗ cổ nam tử, nam tử mới đột nhiên bừng tỉnh, ‘Sưu’ nhảy vọt lên tại chỗ, trong nháy mắt lao về phía sau.
Nhưng nam tử còn chưa kịp rơi xuống đất, chỗ cổ lại đột nhiên xuất hiện một vòng dây đỏ nhỏ bé, lít nha lít nhít những hạt châu bằng máu từ bên trong dây đỏ tràn ra phía ngoài.
Nam tử rơi vào trên mặt đất, giơ lên nắm đấm, đang muốn đánh ra một quyền, lại đột nhiên trừng to mắt, cứng ở tại chỗ.
Lập tức, đầu hắn nghiêng một cái, lại đột nhiên lăn xuống khỏi cổ.
- Phốc ——
Máu tươi phun ra, thi thể không đầu vẫn đứng tại chỗ.
Du khách bên cạnh lập tức kinh hãi kêu to, mặt không còn chút máu.
Dưới đại thụ cách đó không xa, Mộc di lúc đầu đang theo dõi nam tử này, gặp một màn đáng sợ, cũng biến sắc.
Nàng đứng khá xa, căn bản cũng không có nhìn thấy đạo hàn mang kia.
Nàng chỉ thấy nam tử này chẳng biết tại sao đột nhiên nhảy dựng, vừa xuống đất liền đầu một nơi thân một nẻo.
Nàng cứng đờ tại chỗ, đột nhiên bắt đầu lo lắng quận chúa nhà mình, lập tức bước nhanh đi đến bên hồ, nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ.
Lạc Thanh Chu giết người xong, không có lưu lại, lập tức bay trở về đến thuyền nhỏ, hồn phách trở về cơ thể.
Về phần hai nam tử trên thuyền ở phía sau, tạm thời còn không thể giết, để tránh gây nên hoài nghi.
Hai nam tử kia là chứng minh tốt nhất về việc hắn không có ở hiện trường.
Thuyền nhỏ rất nhanh tới bụi hoa sen.
Lá sen xanh um tươi tốt chập chờn trong gió, từng chiếc đài sen đứng ngạo nghễ trong đó.
Sóng biếc dập dờn, từng thuyền nhỏ chậm rãi bơi ở bên trong.
Du khách trên thuyền đều đang thưởng thức cảnh đẹp Tây Hồ.
Có người ở trong buồng nhỏ trên thuyền uống rượu hát ca, có người ở đầu thuyền cao đàm khoát luận, cũng có người tập hợp một chỗ, ngâm thơ vẽ tranh.
Đương nhiên, cũng có hài đồng thiếu nữ tiến vào bên trong bụi hoa sen ngắt lấy đài sen, phát ra tiếng cười hồn nhiên ngây thơ.