Lạc Thanh Chu buộc lại dây thắt lưng, mặt mũi tràn đầy thống khổ nói:
- Quận chúa, đừng... Chớ nói chuyện, ta cảm giác lại muốn đi vào.
- Sưu ——
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức chạy ra thật xa, hô vào trong phòng.
- Lạc Thanh Chu, chính ngươi thuê xe ngựa trở về, đừng nghĩ lại ngồi xe ngựa của bản quận chúa, thúi chết!
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa, không phải ngươi nói muốn tặng cho ta một kiện lễ vật sao? Lễ vật gì?
- Chờ ngươi trở về tắm rửa đổi quần áo lại nói.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức ra cửa, trực tiếp leo lên xe ngựa, thúc giục nói:
- Mộc di, chúng ta đi, mặc kệ hắn.
Mộc di đáp ứng một tiếng, đánh xe ngựa rời đi.
Đợi Lạc Thanh Chu đi ra tiệm sách, xe ngựa đã chạy xa.
Hắn vẫn như cũ chậm rãi xê dịch bước chân, đi trên đường, ở ngã tư đường mướn một chiếc xe ngựa, rất khó khăn bò lên.
Xe ngựa chở hắn, chậm rãi chạy về ngoại thành.
Chạy được hai con đường, hắn đột nhiên kéo ra màn cửa bên cạnh, đầu thoáng nhô ra một chút, nhìn phía đằng sau.
Quả nhiên, chiếc xe ngựa Mộc di điều khiển vậy mà đi đường vòng theo sau.
Nam Cung quận chúa vừa rồi nhìn ra cái gì, hay đã đang hoài nghi thân phận của hắn, lại hoặc là đơn thuần cho rằng hắn lại muốn đi trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên mới len lén theo ở phía sau?
Cũng có thể.
Xe ngựa rất mau ra khỏi nội thành, đi tới trên đường phố ngoại thành.
Lạc Thanh Chu quyết định thần hồn xuất khiếu nhìn lại.
Hắn tựa ở đằng sau, nhắm mắt lại, tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn lập tức rời đi thân thể, xuyên thấu trần xe, bay lên.
Mộc di điều khiển xe ngựa, vẫn như cũ không nhanh không chậm theo ở phía sau cách đó không xa.
Nhưng đột nhiên, hắn phát hiện tình huống dị thường khác.
Cách đó không xa đằng sau xe ngựa của Mộc di cũng có một cỗ xe ngựa bình thường đi theo.
Đồng thời, còn có hai tên nam tử người mặc áo đen vải thô đang bước nhanh đi theo đằng sau xe ngựa của Mộc di.
Là hộ vệ quận vương phủ?
Hiển nhiên cũng không phải.
Lạc Thanh Chu bồng bềnh ở giữa không trung, bởi vì nhục thân còn ở trên xe ngựa, không dám bay quá xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đằng sau quan sát.
Mặc kệ bọn hắn đi đường nào, xe ngựa phía sau và hai tên nam tử áo đen đều một mực theo sát, hiển nhiên cũng không phải người qua đường phổ thông.
Lại xuyên qua một lối đi.
Màn cửa chiếc xe ngựa theo dõi đằng sau đột nhiên mở ra, một cái đầu từ trong xe ló ra, nhìn về phía xe ngựa Mộc di phía trước.
Khi Lạc Thanh Chu nhìn thấy khuôn mặt kia, trong mắt lập tức lóe lên hàn mang.
Hắn không tiếp tục do dự, bay xuống dưới, hồn phách trở về cơ thể, sau đó nói với lão nhân đánh xe bên ngoài.
- Lão nhân gia, không đi ngõ hẻm Lá Phong, đi Tây Hồ thành Tây, ta đi gặp bằng hữu.
-Được!
Lão nhân đáp ứng một tiếng, quơ roi ngựa, ‘Ba’ giật mông ngựa một cái.
Xe ngựa chạy về phía thành Tây.
Mộc di cưỡi ngựa xe, theo ở phía sau, thấy thế có chút nhăn lông mày, quay đầu nói với trong xe:
- Tiểu thư, hắn không có về nhà.
Nam Cung Mỹ Kiêu xốc lên rèm, nhìn về phía xe ngựa trước mặt, híp híp con ngươi, nói:
- Đuổi theo.
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau chạy tới Tây Hồ.
Chiếc xe ngựa đằng sau kia đi theo.
Hai tên nam tử đi bộ theo tựa hồ không biết mệt mỏi, vẫn như cũ bước chân vội vàng lẫn trong đám người đi theo.
Xe ngựa Lạc Thanh Chu rất nhanh chạy tới Tây Hồ.
Lúc này chính là buổi chiều.
Nước hồ sóng biếc dập dờn, sóng nước lấp loáng.
Ven hồ, người bán hàng rong gào to, du khách xuyên thẳng qua, có chút náo nhiệt.
Lạc Thanh Chu xuống xe ngựa, cho tiền xe, đi dạo ven hồ một hồi, mua mứt quả, vừa đi, một bên thưởng thức cảnh đẹp của Tây Hồ.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng xuống xe ngựa, không xa không gần đi theo ở phía sau.
Lạc Thanh Chu đi đến bên cạnh du thuyền ven hồ, hỏi giá tiền, lên một con thuyền nhỏ.
Trên thuyền ngoại trừ người chèo thuyền, cũng không có người khác.
Rất nhiều du khách đến chỗ này đều sẽ đi thuyền nhỏ du ngoạn trong hồ.
Lạc Thanh Chu nói với người chèo thuyền:
- Đại thúc cứ chèo thuyền hướng đến bãi sen đối diện, ta ở trên thuyền nghĩ một lát chuyện, không nên quấy rầy ta.
Người chèo thuyền chống trúc cao thật dài nói:
- Được, công tử ngồi vững vàng.
Thuyền nhỏ từ ven hồ lướt đi, lao đến bãi sen đối diện.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng trên ven hồ, trong mắt lộ ra một vẻ nghi hoặc, nói thầm: ‘Gia hỏa này một người tới đây, chính là đến du ngoạn sao? Hay là nói có hẹn hò với người khác?’
Nghĩ đến chỗ này, nàng lập tức nhảy lên một con thuyền nhỏ, chui vào mui thuyền, nói với người chèo thuyền:
- Đi theo thuyền nhỏ kia.
Người chèo thuyền nhìn nàng một cái, lại nhìn thuyền nhỏ phía trước một chút, nói:
- Thật có lỗi cô nương, chúng ta chỉ đem khách nhân dạo hồ, không chịu trách nhiệm theo dõi khách nhân khác.