Xuất cung, Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Mộc di, mang ta đi tiệm sách đi, ta muốn đi xem sách.
Mộc di do dự một chút, nói:
- Đi tiệm sách Mặc Tuyết?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không đi, đại tiểu thư nhà ngươi hẳn là đang ở nơi đó.
Mộc di nói:
- Lạc công tử không thích đại tiểu thư nhà ta sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta sợ đơn độc gặp mặt nàng thì tiểu thư nhà ngươi sau khi ra ngoài sẽ đánh chết ta.
Mộc di trầm mặc một chút, nói:
- Đúng như thế.
Xe ngựa chậm rãi xuyên thẳng qua đường phố, dừng lại trước cửa một tiệm sách.
Lạc Thanh Chu xuống xe ngựa.
Mộc di cầm roi nói:
- Lạc công tử, ta chờ ngươi ở đối diện, không nên chạy loạn, ngươi chưa quen thuộc nội thành, cẩn thận lạc mất.
- Ta biết.
Lạc Thanh Chu tiến vào tiệm sách.
Không bao lâu, từ tường viện phía sau nhà xí nhảy ra ngoài, theo đường vòng rời đi.
Đến đầu đường mướn một chiếc xe ngựa, rất nhanh chạy ra nội thành, thẳng đến hẻm nhỏ Lá Phong.
Trở lại Tần phủ, không lo được chào hỏi những người khác, hắn cầm túi trữ, vật nhẫn trữ vật liền rời đi.
Chờ hắn đi vào ngõ hẻm Thập Bát thành Nam, đã lắc mình biến hoá, biến thành bộ dáng phổ thông của Sở Phi Dương.
Hi vọng Đao tỷ lúc này ở nhà.
Đao tỷ trước đó nói nàng mỗi lần ban ngày sẽ ra ngoài tu luyện, ban đêm mới có thể trở về, bất quá người trong nhà nàng hẳn phải biết nàng tu luyện ở nơi nào.
Hắn nhất định phải hỏi rõ ràng chuyện tối ngày hôm qua.
- Đông! Đông! Đông!
Hắn đi đến cửa lớn Đao phủ, tiến lên gõ cửa.
Không bao lâu, nha hoàn chạy ra mở cửa, không phải nha hoàn tối hôm qua, tựa hồ không nhận ra hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Ta tìm Đao Linh, nàng có ở nhà không?
Nha hoàn sửng sốt một chút, mới gật đầu nói:
- Tiểu thư nhà ta vừa về, công tử chờ một lát, nô tỳ lập tức đi gọi tiểu thư ngay.
Nói xong, vội vàng rời đi.
Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, ở nhà thì tốt.
Bất quá hắn đột nhiên lại khẩn trương.
Nếu như tối hôm qua vị Nam Cung quận chúa kia thật tìm tới đây, mà còn gặp mặt nói chuyện cùng Đao tỷ, có phải Đao tỷ hiện tại cũng biết thân phận chân thật của hắn rồi hay không?
Hiển nhiên, rất có khả năng này.
Một lát sau.
Tiếng bước chân quen thuộc từ bên trong tiểu viện truyền đến.
Cửa sân khép lại còn lộ ra một khe hở.
Lạc Thanh Chu từ trong khe hở nhìn thấy một đôi chân dài tròn trịa rắn chắc, bộ pháp nện bước quen thuộc vội vàng đi tới cửa ra vào.
Hắn đột nhiên có chút thấp thỏm không yên.
- Kẹt kẹt...
Cửa sân mở ra.
Đao tỷ lộ ra gương mặt với con ngươi màu xanh lam quen thuộc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Sở Phi Dương, ngươi làm sao tới đây?
Lạc Thanh Chu liếc mắt nhìn hai phía, nói:
- Đao tỷ, hỏi ngươi vấn đề.
Đao tỷ tránh ra con đường:
- Vào đi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không được, ta còn phải trở về.
Hắn không có lại đi đường vòng, trực tiếp hỏi:
- Tối hôm qua, sau khi ngươi đưa ta trở về, có những người khác đến tìm ngươi hay không?
Đao tỷ nghe vậy, sửng sốt một chút, hỏi lại.
- Có ý tứ gì? Những người khác là ai?
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:
- Thiên Đao rửa nhục. Nàng tối hôm qua có đến tìm ngươi hay không?
Đao tỷ giật mình:
- Thiên Đao rửa nhục? Nàng tới tìm ta làm gì? Nàng lại không biết ta ở chỗ này. Làm sao, Sở Phi Dương, ngươi lại trêu chọc người ta?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi xác định, nàng tối hôm qua không có tới?
Đao tỷ lắc đầu:
- Chưa từng tới. Ta đưa ngươi lên xe ngựa xong liền trở lại, ra hậu viện luyện đao, không ai đến tìm ta.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm mặt và hai mắt của nàng.
Đao tỷ một mặt bình tĩnh.
- Không đến liền tốt.
Trong lòng Lạc Thanh Chu rốt cục thở dài một hơi, giải thích.
- Ta hôm qua xuống xe ngựa gặp được nàng, bất quá ta nhanh chân chạy mất, ta sợ nàng đi theo xe ngựa đến tìm ngươi. Đao tỷ, về sau gặp được nàng, tuyệt đối không nên nói cho nàng ta đến kinh đô, cũng không cần nói cho nàng ngươi gặp qua ta, xin nhờ.
Đao tỷ một mặt hiếu kỳ nói:
- Sở Phi Dương, ngươi đến cùng làm sao trêu chọc người ta? Ngươi sợ người ta như thế, có phải đùa bỡn tình cảm cùng thân thể của người ta, hiện tại vứt bỏ người ta hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nói bậy bạ gì đó, ta có cặn bã như vậy sao?
Đao tỷ nói:
- Có.
Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng, chuẩn bị cáo từ rời đi.
Đao tỷ lại nói:
- Sở Phi Dương, người ta xinh đẹp như vậy, vóc người lại đẹp, mà xem xét chính là thiên kim đại hộ nhân gia, mấu chốt nhất là, người ta có một cặp đùi đẹp, chân khẳng định cũng rất đẹp. Nếu ngươi thật đùa bỡn người ta, liền nên phụ trách đối với người ta, mà không phải trốn tránh. Cuộc đời ta ghét nhất chính là nam nhân không chịu trách nhiệm.
Lạc Thanh Chu không khỏi bật cười:
- Đao tỷ, làm sao ngươi biết nàng có một cặp đùi đẹp, chân liền nhất định dễ nhìn?