Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1030: Bảo ngươi Lạc giải nguyên, hay gọi ngươi là Sở Phi Dương? (1)




Đao tỷ một mặt đương nhiên nói:

- Bởi vì nàng gọi Mỹ Kiêu, Mỹ Kiêu chân đẹp, ngươi nghe một chút, có phải ý tứ này hay không?

Sắc mặt Lạc Thanh Chu đột biến:

- Làm sao ngươi biết nàng gọi Mỹ Kiêu?

Đao tỷ mỉm cười, nói:

- Hôm trước ta trên đường gặp được nàng, chính nàng nói cho ta biết. Bất quá ta không có nói cho nàng ngươi đến kinh đô.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhớ tới hôm trước trên đường gặp được nàng.

- Ta không có đùa bỡn nàng, mặc kệ là thân thể hay là tình cảm. Trong nhà của ta có nương tử, còn có rất nhiều tiểu nha hoàn xinh đẹp, cho nên, ta không có hứng thú đối với nàng. Nàng một mực tìm ta, đoán chừng là muốn báo thù ta, dù sao ta đã từng nhục nhã ngược đãi qua nàng trong Hắc Mộc lâm.

Lạc Thanh Chu nói xong, phất phất tay, nói:

- Đao tỷ, hôm nay ta còn có việc, trước hết cáo từ, sáng mai ta tới, ngươi dẫn ta đi bái sư.

Nói xong, quay người bước nhanh rời đi.

Mộc di còn đang trông coi ở đối diện tiệm sách, Nam Cung quận chúa không biết có phải đã đi ra từ trong cung chưa.

Hắn đến nhanh chạy trở về.

Mới vừa đi được một khoảng cách, Đao tỷ ở sau lưng đột nhiên lên tiếng.

- Ta không biết rõ, các ngươi rõ ràng là người một nhà, vì sao ngươi nhục nhã ngược đãi nàng?

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, cứng đờ tại chỗ, quay đầu nói:

- Cái gì người một nhà? Đao tỷ, ta không hiểu ý ngươi.

Trên mặt Đao tỷ lộ ra biểu tình cười mà không cười:

- Nàng không phải tiểu biểu tỷ của ngươi sao?

Lạc Thanh Chu cứng người tại chỗ, sửng sốt mấy giây, nói:

- Không phải.

Đao tỷ cười nói:

- Vậy nàng là tiểu biểu tỷ của Lạc Thanh Chu? Hoặc là nói, nàng là tiểu biểu tỷ của nương tử Lạc Thanh Chu?

Trong hẻm nhỏ đột nhiên lâm vào yên tĩnh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói gì thêm.

Sau một lúc lâu.

Lạc Thanh Chu xoay người, đi tới, đứng ở trước mặt của nàng, nói:

- Đao tỷ, có thể nói rõ ràng thêm chút không?

Khóe miệng Đao tỷ vểnh lên, nói:

- Cái này còn nói không đủ hiểu? Lạc công tử?

Ngừng một chút, lại nói:

- À, không đúng, phải gọi Lạc giải nguyên.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Nàng tối hôm qua tới qua, đúng không?

Đao tỷ cười cười, không có giấu diếm nữa:

- Hoàn toàn tới qua, lúc đầu ta không định nói cho ngươi, ta muốn nhìn ngươi xem còn giấu diếm ở trước mặt ta đến lúc nào, bất quá vừa rồi nghĩ nghĩ, vẫn nên nói cho ngươi đi, miễn cho ngươi trở về, không biết nên làm sao đối mặt nàng.

Lạc Thanh Chu biến đổi sắc mặt một chút, nói:

- Nàng biết sao?

Đao tỷ lắc đầu, nói:

- Ta không có nói cho nàng.

Lập tức lại một mặt tranh công nói:

- Lạc giải nguyên, ngươi hẳn là nên cảm tạ ta. Bởi vì khi ta phát hiện chuyện, ta lựa chọn giúp ngươi giấu diếm. Ta tự tổn danh dự, nói ta ngưỡng mộ Lạc giải nguyên tài hoa, cho nên mới mời hắn tới nhà ăn cơm uống rượu.

- Một nữ hài tử chưa xuất các, chủ động mời một nam tử tới nhà ăn cơm uống rượu, chính ngươi ngẫm lại, nàng sẽ nghĩ như thế nào? Nàng lúc ấy nói chuyện rất khó nghe, thế nhưng ta vẫn như cũ lựa chọn giúp ngươi nói láo. Cho nên, nàng cho rằng ta và Lạc giải nguyên đang dùng cơm uống rượu, mà không phải cùng Sở Phi Dương.

Lạc Thanh Chu nghe xong, trầm mặc hồi lâu, cúi đầu xoay người, thật sâu thở dài nói:

- Đao tỷ, đa tạ.

Đao tỷ nhíu mày nói:

- Miệng cảm tạ không thể được, ta thích cái gì, ngươi nên biết.

Lạc Thanh Chu không có chút gì do dự, lập tức lấy ra một túi kim tệ từ trong túi trữ vật, đưa tới trước mặt của nàng, nói:

- Một vạn đủ không?

Đao tỷ rất tự nhiên tiếp trong tay ước lượng, lại mở ra nhìn thoáng qua, nói:

- Đều là mệnh giá một trăm à? Ta ưa mệnh giá nhỏ nhất, bởi vì như vậy cầm lên nặng thêm một chút, dễ chịu một chút.

Lạc Thanh Chu chuẩn bị lấy thêm, Đao tỷ nói:

- Được rồi, ta còn có việc muốn xin ngươi hỗ trợ.

Lạc Thanh Chu nói:

- Đao tỷ mời nói.

Đao tỷ thu vào kim tệ, nói:

- Chính là chuyện tối ngày hôm qua, phụ thân ta rất xem trọng ngươi. Cho nên, hi vọng ngươi về sau tiếp tục làm quân bài cản cưới cho ta. Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ một mực giúp ngươi giữ bí mật này, như thế nào?

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Cần làm bao lâu?

Đao tỷ nghĩ nghĩ, nói:

- Mãi cho đến phụ thân ta từ bỏ bức ta thành thân, hoặc mãi cho đến khi ta tìm thấy nam tử mình thích, có thể chứ?

Lạc Thanh Chu nói:

- Có phải thời gian có hơi lâu hay không? Thứ nhất, phụ thân ngươi không có khả năng từ bỏ việc bức ngươi thành thân, thứ hai... Nói thật, yêu cầu của Đao tỷ có khả năng hơi cao, không dễ tìm cho lắm. Nếu không Đao tỷ nói ngươi thích gì dạng, ta giúp ngươi tìm?

Đao tỷ cẩn thận nghĩ nghĩ, nhìn hắn nói:

- Ta thích người đọc sách hào hoa phong nhã, ôn nhu lễ phép đối với người, mà hành vi đoan chính, tâm địa thiện lương. Lạc giải nguyên, ngươi nơi đó có không?