Đoan vương gia thấy thế, cũng không có lại miễn cưỡng, nói:
- Tốt, ăn cơm trước.
Mấy người đi phòng ăn.
Nam Cung Mỹ Kiêu mở miệng nói:
- Hoàng tỷ và Vương thúc ở chỗ này ăn đi, ta và Tiểu Nhuỵ cùng Lạc Thanh Chu đi ra bên ngoài ăn.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ vội vàng phụ họa:
- Đúng đúng đúng, phụ vương, hoàng tỷ, các ngươi nói chuyện phiếm, ba người chúng ta đi ra bên ngoài ăn là được.
Đoan vương gia tùy tiện ngồi xuống trước bàn, không nói gì.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn ba người một chút, nói:
- Thế nào, ngồi ở chỗ này ăn không vô?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ không dám lên tiếng nữa.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nàng một cái, giải thích.
- Hoàng tỷ, Lạc Thanh Chu là người không danh phận, không tiện ngồi ở chỗ này.
Trong đại sảnh đột nhiên lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng, đột nhiên nhìn thiếu niên sau lưng nàng nói:
- Trong lòng bản cung, Lạc tiên sinh cũng không phải người không danh phận. Nếu hắn nguyện ý, chức thừa tướng Hỏa Nguyệt quốc của ta có thể để cho hắn. Nếu như hắn không thích Thừa tướng, Thái úy cũng có thể.
- Vô luận là quan văn, hay là quan võ, bản cung cảm thấy Lạc tiên sinh đều làm nổi.
Vừa nghe lời này, trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh im ắng.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ hơi há miệng nhỏ, mở to hai mắt, nhìn thiếu niên bên cạnh, vừa nhìn về phía hoàng tỷ của mình.
Hoàng tỷ cùng Lạc Thanh Chu biết nhau?
Mà hoàng tỷ lại còn coi trọng gia hỏa Lạc Thanh Chu này như vậy?
Gia hỏa này không phải chỉ biết làm thơ, chụp bóng thôi sao? Ngay cả đá cầu sút gôn cũng không biết đây.
Đoan vương gia cúi đầu, nhìn thức ăn tinh xảo trên bàn, trên mặt không nhìn ra vẻ gì lạ khác.
Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu biến đổi, há to miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng không có mở miệng.
- Lạc tiên sinh, mời ngồi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại lấy lễ đệ tử, chắp tay lên tiếng.
Lạc Thanh Chu nhìn Đoan vương gia trước bàn một chút.
Đoan vương gia lập tức tươi cười nói:
- Thanh Chu, còn khách khí làm gì, nhanh ngồi đi. Hỏa Nguyệt đã để ngươi ngồi, ngươi ngồi xuống đi, đều là người trong nhà, không cần khách khí.
Lạc Thanh Chu chắp tay, không có chối từ, ngồi xuống, sau đó quay đầu nói với Nam Cung Mỹ Kiêu:
- Quận chúa, lại đây ngồi đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, cũng đi qua ngồi xuống.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ cũng bận bịu đi theo.
Nam Cung Hỏa Nguyệt để nha hoàn bưng rượu lên.
Nàng tự mình châm một chén, đưa tới trước mặt Lạc Thanh Chu, nói:
- Tiên sinh, buổi sáng nhiều người phức tạp, Hỏa Nguyệt sợ sẽ dẫn tới phiền phức cho tiên sinh, cho nên lãnh đạm tiên sinh. Hỏa Nguyệt trước kính tiên sinh một chén.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận rượu, nói:
- Điện hạ khách khí.
Nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Đoan vương gia nhìn hắn một cái, thu lại vẻ chấn kinh trong mắt, cũng bưng ly rượu lên nói:
- Thanh Chu, bản vương cũng kính ngươi một chén, cảm tạ ngươi hôm nay bồi Tiểu Nhuỵ đá bóng.
Lúc này, Nguyệt Vũ đột nhiên từ bên ngoài đi vào, bẩm báo:
- Điện hạ, Thọ Khang cung vừa rồi truyền đến tin tức, hủy bỏ trận bóng buổi chiều, Yên Nhi tiểu thư nhận thua. Thái hậu nói, để điện hạ có thời gian đi Thọ Khang cung một chuyến, Thánh thượng cũng ở đó. Còn nói để hai vị quận chúa cũng đi nơi đó một chuyến.
Vừa nghe lời này, trong đại sảnh an tĩnh một cái chớp mắt.
Ngón tay ngọc Nam Cung Hỏa Nguyệt cầm bầu rượu nắm thật chặt, thản nhiên nói:
- Biết.
Nguyệt Vũ khom người lui xuống.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thở dài một hơi, ngồi xuống nói:
- Xem ra vẫn phải đi một chuyến.
Đoan vương gia cười nói:
- Là cần phải đi một chuyến, Hỏa Nguyệt, nhanh ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi chúng ta liền đi, đừng để Thái hậu chờ sốt ruột.
Nam Cung Hỏa Nguyệt tự mình châm một chén rượu, đột nhiên nhìn về phía hắn nói:
- Vương thúc biết đối phương là ai chăng?
Đoan vương gia nghe vậy giật mình, lập tức lắc đầu.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nói:
- Là những công huân gia tộc kia?
Đoan vương gia cười lạnh một tiếng, nói:
- Đều là chút thiếu gia ngồi không ăn bám ăn chơi trác táng, ai có tư cách kia?
Nam Cung Hỏa Nguyệt không có lại nói tiếp.
Đoan vương gia khuyên can.
- Không cần phải gấp, chờ một lúc đi thì biết. Nếu ngươi không nguyện ý, trực tiếp từ chối là được, không người nào dám miễn cưỡng ngươi.
Ba người Lạc Thanh Chu nhìn hai người bọn hắn, không biết bọn hắn đang nói chuyện gì, một câu đều nghe không hiểu.
Cơm nước xong xuôi.
Một đoàn người ra khỏi cung điện, ngồi lên xe ngựa.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài Thọ Khang cung.
Lạc Thanh Chu không có được mời, tự nhiên không có tư cách đi vào.
Nam Cung Mỹ Kiêu để Mộc di đưa hắn xuất cung chờ lấy, lúc gần đi lạnh lùng cảnh cáo hắn.
- Không nên chạy loạn, ở bên ngoài chờ ta. Nếu còn dám chạy loạn giống tối hôm qua, đánh gãy chân ngươi.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng.
Mộc di cưỡi ngựa xe, mang theo hắn chạy ra ngoài cung.