Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1027: Lạc tiên sinh (1)




Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:

- Nhìn Vương thúc biểu lộ, mấy bài phật kệ hẳn là rất hay.

Đoan vương gia cười hắc hắc, mặt mũi tràn đầy đắc ý nói:

- Đâu chỉ không tệ, ngay cả kim... Ha ha, ta niệm cho ngươi nghe một chút.

Nam Cung Mỹ Kiêu không có tìm được người ở trong phòng, lập tức đi ra đại điện, hỏi thăm cung nữ trước đó.

Cung nữ cung kính đáp:

- Quận chúa, nơi này không có nơi cho nam tử tắm rửa, Lạc công tử có khả năng được tiểu Đông đưa đến đằng sau. Cụ thể tắm rửa ở nơi nào, nô tỳ cũng không biết.

Nam Cung Mỹ Kiêu hỏi:

- Tiểu Đông trở về chưa?

Cung nữ lắc đầu nói:

- Còn chưa.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ cũng đi ra từ trong đại điện nói:

- Mỹ Kiêu tỷ tỷ, có phải không thấy Lạc Thanh Chu hay không? Có thể bị người bắt cóc hay không? Ta nghe nói trong cung có rất nhiều lão cung nữ mấy chục năm đều chưa từng gặp qua nam tử, có thể nhìn thấy Lạc Thanh Chu dài ngắn không tệ, bắt cóc hắn để theo các nàng chơi hay không.

Biểu lộ Nam Cung Mỹ Kiêu trên mặt cứng đờ, trừng nàng một cái nói:

- Ai nói với ngươi những chuyện này?

Nam Cung Tiểu Nhuỵ nói:

- Trường Lạc, Trường Lạc nói. Nàng nói trong cung có rất nhiều lão cung nữ và lão thái giám đều rất biến thái, đặc biệt thích dụ dỗ nam tử trẻ tuổi tiến vào cắt xén.

Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...

Nam Cung Tiểu Nhuỵ tựa hồ nhìn ra nàng lo lắng, đột nhiên lại nói:

Mỹ Kiêu tỷ tỷ, nếu Lạc Thanh Chu bị cắt xén thành tiểu thái giám, về sau có phải có thể một mực chơi với ta rồi hay không? Phụ vương cũng không cần lo lắng nam nữ thụ thụ bất thân nữa.

Nam Cung Mỹ Kiêu không có lại để ý tới nàng, bước nhanh đi tới hành lang thông về phía sau.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ cũng bận bịu đi theo, nói:

- Mỹ Kiêu tỷ tỷ, chờ ta một chút!

Hai người vừa đi qua góc rẽ, Lạc Thanh Chu đã vội vàng đi qua từ bên trên hành lang phía sau.

Hắn tựa hồ đã tắm xong, trên người đã đổi lại trang phục sạch sẽ màu đen, tóc cũng chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ.

Ba người sáu mắt mắt nhìn nhau.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới.

Mặt mũi Nam Cung Tiểu Nhuỵ tràn đầy thất vọng nói:

- Lạc Thanh Chu, ngươi không có bị lão cung nữ cùng lão thái giám bắt đi à? Ta đang chuẩn bị đi cứu ngươi đây.

Lạc Thanh Chu dừng ở trước mặt hai người, nói:

- Cung nữ mang ta đi đằng sau tắm rửa.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của hắn một hồi, hỏi:

- Đi nơi nào rửa đi?

Lạc Thanh Chu chỉ chỉ đằng sau.

- Đằng sau có một lầu các, ở nơi đó có phòng tắm, quận chúa mau mau đến xem.

Nam Cung Mỹ Kiêu trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người nói:

- Đi thôi, đi ăn cơm.

Lạc Thanh Chu đi theo phía sau của nàng.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ đi song song hắn, nghiêng đầu nhìn hắn nói:

- Lạc Thanh Chu, về sau không thể chạy loạn, cẩn thận bị lão cung nữ bắt đi theo các nàng chơi, còn cẩn thận lão thái giám bắt ngươi đi cắt xén.

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Được rồi, tạ ơn quận chúa nhắc nhở.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ đột nhiên giật giật cái mũi, tiến đến gần hắn ngửi một cái, nói:

- Lạc Thanh Chu, ngươi dùng xà bòng mùi vị gì tắm thế, thơm quá, còn có một loại hương vị ngọt ngào đây.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta cũng không biết, cung nữ cho ta dùng.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ đột nhiên lại hỏi:

- Tiểu cung nữ có chà lưng cho ngươi hay không?

Nam Cung Mỹ Kiêu dựng lên lỗ tai.

Lạc Thanh Chu đáp.

- Không có.

Ba người rất mau vào cung điện.

Lúc này, nha hoàn đã bắt đầu bưng vào đồ ăn.

Ba người đi vào cửa thư phòng, nghe được bên trong truyền đến tiếng cười đắc ý của Đoan vương gia:

- Hỏa Nguyệt, có phải rất lợi hại hay không? Chỗ này của ta đều là bản thảo sơ mực (nét mực đầu), là tiểu tử kia chủ động lấy lòng đưa cho ta. Nếu ngươi thích, Vương thúc có thể nhịn đau nhức bỏ những thứ yêu thích, tặng cho ngươi một bài.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:

- Vương thúc không cần khách khí, tự mình giữ lại là được.

Nói xong, quay đầu, nhìn về phía ba người ở cửa ra vào.

Đoan vương gia cũng nhìn về phía cửa phòng, vội vàng cười rạng rỡ đi ra, nói:

- Thanh Chu, còn có thể viết một bài phật kệ không? Tặng cho Trưởng công chúa. Ngươi tới đây ăn cơm, cũng không thể tay không mà tới.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ mở miệng mỉa mai.

- Phụ vương, ngài không phải cũng tay không mà tới sao?

Đoan vương gia cười hắc hắc nói:

- Phụ vương họ Nam Cung, ngươi cũng họ Nam Cung, Mỹ Kiêu cũng thế, chúng ta đều là người một nhà, tự nhiên không sao. Thanh Chu cũng không giống, hắn ở lại chỗ này ăn cơm, tự nhiên muốn tặng chút đồ cho hoàng tỷ ngươi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía thiếu niên ngoài phòng, cười nhạt một tiếng, nói:

- Không cần, bản cung cũng không hứng thú quá lớn đối với thi từ. Vương thúc, đi thôi, trước ăn cơm.