Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1026: Tắm rửa (3)




Lạc Thanh Chu nghe xong, trầm mặc một chút, đem xà bông trong tay đưa cho nàng, nói:

- Vậy ngươi giúp ta kỳ lưng là được rồi, xoa xong lưng liền rời đi.

Hoa Cốt lau nước mắt trên mặt một cái, nhận lấy xà bông, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ:

- Đa tạ công tử...

Lạc Thanh Chu không có lại nhìn nàng, xoay người, tựa ở bên cạnh thùng tắm, nhắm mắt lại, để lộ ra phía sau lưng.

Tay ngọc Hoa Cốt nắm lấy xà bông, chậm rãi vuốt ve trên lưng hắn, ôn nhu nói:

- Công tử, chàng nếm qua mật hoa chưa?

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, nhắm mắt lại nói:

- Nếm qua.

Hoa Cốt một tay giúp hắn chà lưng, một tay nhẹ nhàng xoa nắn, nói trên lưng hắn:

- Vậy công tử cảm thấy mật hoa có ngọt không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đương nhiên ngọt.

Tay ngọc Hoa Cốt mềm mại thuận theo bờ vai của hắn, đến hắn cổ, lại thuận cổ đến hắn bên miệng, vươn một ngón tay ngọc nhỏ dài, đặt ở trên bờ môi của hắn, ôn nhu nói:

- Công tử, ngươi nếm thử hương vị của nô gia xem, nô gia con ngọt hơn mật hoa đây.

Bờ môi Lạc Thanh Chu chạm đến ngón tay ngọc nhỏ dài của nàng, chỉ ngửi được một cỗ hương hoa rất đặc biệt, cũng không có nếm ra vị ngọt gì.

Hắn cảm thấy cô nương này có chút được voi đòi tiên.

- Hoa Cốt cô nương, ngươi có thể đi.

Hắn mở mắt ra, quay đầu nói.

Ai ngờ vừa rồi dứt lời, một cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên ngăn chặn lại miệng của hắn.

- Phù phù!

Thân thể mềm mại đã cởi sạch lụa mỏng, đột nhiên tiến vào trong thùng tắm.

- Công tử, Hoa Cốt rất ngọt...

Cung điện, trong thư phòng.

Đoan vương gia đang đứng trước bàn cao, khom người, mặt mũi tràn đầy chuyên chú thưởng thức bản vẽ ‘Vạn mã bôn đằng’ trên bàn.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lấy mấy tấm vẽ khác ra, đặt ở bên cạnh, cười nói:

- Đoan vương thúc, nơi này còn có mấy tấm, ngươi trước nhìn, ta đi ra ngoài một chuyến.

Đoan vương gia cũng không ngẩng đầu lên, hết sức chăm chú nói:

- Tốt tốt tốt, chính ta nhìn là được.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn một cái, quay người đi ra ngoài.

Rèm châu vang động, hồng ảnh biến mất.

Trong phòng lại an tĩnh một hồi, Đoan vương gia mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa ra vào, sau đó tiếp tục cúi đầu thưởng thức bức vẽ trên bàn.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đi ra đại điện, trực tiếp xuyên qua hành lang, đi về đằng sau.

Nguyệt Vũ từ bên cạnh theo tới, thấp giọng bẩm báo.

- Lạc công tử đã ở phía sau tắm rửa, Hoa Cốt cũng đi qua.

Nam Cung Hỏa Nguyệt hỏi:

- Bao lâu?

Nguyệt Vũ nói:

- Đại khái thời gian nửa nén hương.

Nam Cung Hỏa Nguyệt không có lại nói tiếp, xuyên qua vườn hoa, đi lên một cây cầu đá, nhìn về phía thủy tạ lầu các cách đó không xa phía trước.

Nàng đột nhiên dừng lại trên cầu đá, ánh mắt nhìn chằm chằm lầu các kia một hồi, đột nhiên lại xoay người nói:

- Đi thôi, không đi.

Nguyệt Vũ kỳ quái nói:

- Điện hạ không muốn gặp hắn sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt đi xuống cầu đá, thản nhiên nói:

- Lấy tính cách và tính tình của Lạc tiên sinh, vô luận Hoa Cốt có thành công hay không, bản cung hiện tại cũng không nên gặp hắn, về sau có rất nhiều cơ hội.

Nguyệt Vũ đi theo sau lưng, cúi đầu nói:

- Đa tạ điện hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, thần sắc lãnh đạm nói:

- Bản cung cũng không phải đồng tình nàng, chẳng qua cảm thấy nàng còn có chút giá trị lợi dụng thôi. Nam nhân đều háo sắc, Lạc tiên sinh cũng sẽ không ngoại lệ.

- Hắn không muốn danh lợi, vậy bản cung liền dùng nữ sắc đến thỏa mãn hắn. Hoa Cốt là tuyệt thế vưu vật, tin tưởng Lạc tiên sinh ăn một lần, liền sẽ ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, rốt cuộc không thể quên được nàng.

Nguyệt Vũ thấp giọng nói:

- Điện hạ, Lạc công tử thực sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp chúng ta sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi phải nhớ kỹ, trên đời này không ai sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp người khác, cho dù thân nhân của mình, đơn giản là lợi ích liên quan thôi.

Nói xong, nàng trầm mặc một hồi, lại nói:

- Đương nhiên, có khả năng cũng có ngoại lệ.

Hai người tiến vào đại điện.

Lúc này, Nam Cung Tiểu Nhuỵ và Nam Cung Mỹ Kiêu cũng vừa tắm xong, đổi quần áo mới, từ bên ngoài đi vào.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ thấy được nàng về sau, cúi đầu khiếp vía thốt:

- Hoàng tỷ.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn trong phòng một vòng, cũng không nhìn thấy người nào đó, lông mày có chút nhăn, bất quá nàng cũng không có mở miệng hỏi thăm.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng không có nhiều lời, tiến vào thư phòng.

Đoan vương gia đã thưởng thức xong thư hoạ, đang xem mấy bài thi từ, gặp nàng tiến vào, không khỏi cười nói:

- Hỏa Nguyệt, sách này vẽ không tệ, bất quá mấy bài thi từ này, ha ha, chỉ có thể nói tạm được. Ta chỗ này có mấy bài tiểu thi phật kệ, ngươi có muốn nghe một chút hay không?