- Kẹt kẹt...
Cung nữ đẩy cửa phòng ra, cung kính nói:
- Công tử, mời vào, nước nóng đều đã chuẩn bị xong. Nơi này tạm thời không người ở lại, điện hạ thỉnh thoảng sẽ đến, ở chỗ nước chảy bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lúc này mới vào phòng, thấy tú mạn trong phòng màu phấn hồng, thảm nhung mềm mại, rèm châu bình phong cái gì cần có đều có, thậm chí còn có một tấm trướng mạn che giấu giường thơm, hiển nhiên đã từng là nơi ở của một nữ tử.
Cung nữ tựa hồ nhìn ra hắn nghi hoặc, giải thích:
- Nguyên lai có cung nữ ở đây phụ trách quét dọn lầu các nơi này, bất quá bây giờ đã rời đi. Công tử cứ việc tắm rửa là được, sẽ không có ai tới đây.
Lạc Thanh Chu lại quan sát gian phòng một chút, lúc này mới đi đến sau tấm bình phong.
Thùng tắm đã được dời vào, trong thùng tràn đầy nước nóng.
Trên mặt nước nổi trôi cánh hoa màu hồng, từng trận mùi thơm phiêu tán lên, tràn ngập cả phòng.
Cung nữ duỗi ra tay ngọc tuyết trắng, thử nhiệt độ nước một chút, sau đó cúi đầu cung kính nói:
- Công tử, cần nô tỳ giúp từ chà lưng không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Không cần, ngươi ra ngoài đi, chính ta tắm là được.
Cung nữ nói:
- Nếu công tử có cần, cứ việc hô nô tỳ, nô tỳ ở ngay bên ngoài trông coi.
Nói xong, lui ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn cửa sổ bốn phía, lúc này mới buông xuống quần áo mới Nam Cung Mỹ Kiêu cho hắn, sau đó cởi y phục vớ giày, tiến vào trong thùng tắm.
Thân thể bị nước sạch ôn nhu hương thơm bao phủ, thoải mái nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Hắn đưa tay giải khai búi tóc, vùi hết đầu vào bên trong nước sạch đầy cánh hoa, trước rửa tóc.
Tóc dài rất khó rửa sạch.
Nhiều khi, hắn đều muốn cầm một cây kéo, trực tiếp cắt đi mái tóc, bất quá không dám động thủ.
Đầu và toàn bộ thân thể chìm vào trong nước, ở trong thùng bắt đầu xoa tắm.
Lấy hắn tu vi hiện tại, cho dù nín thở ở dưới đáy nước nửa canh giờ cũng không có vấn đề.
Bất quá hắn cũng không dám chờ lâu ở loại địa phương này.
Tẩy xong tóc, hắn thoát ra khỏi mặt nước, chà mặt, đưa tay chuẩn bị cầm xà bông từ trên bàn bên cạnh xoa tắm thân thể.
Thời đại này đã có xà bông thơm dùng cho tắm rửa, không chỉ dùng để chà người cho sạch, bên trong còn thêm vào hoa quế các loại hương liệu, ngửi vàp rất thơm.
Thế nhưng hắn đưa tay lại cầm vào không khí.
Hắn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, vừa rồi trước khi thoát y tiến vào thùng tắm, hắn rõ ràng nhìn thấy trên bàn có đặt vào một khối lá lách, làm sao hiện tại đột nhiên đã không thấy tăm hơi?
Đúng vào lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hít thở yếu ớt cùng tiếng nói chuyện nhu hòa:
- Công tử, nô gia giúp người tắm rửa.
Lập tức, một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng cầm xà bông, chạm vào trên lưng hắn.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại, sau lưng không phải cung nữ trước kia, cũng không phải nha hoàn khác, mà là Hoa Cốt hất lên một bộ sa mỏng màu hồng, da thịt tuyết trắng như sữa bò, dung nhan kiều diễm ướt át.
Hoa Cốt thấy hắn nhìn qua, nhẹ nhàng cắn hạ môi phấn, hai con ngươi thủy uông uông nhìn hắn, e sợ nói:
- Lạc công tử, không có hù đến người chứ? Nô gia nhớ ngài, cho nên mới vụng trộm tiến đến, thật xin lỗi...
Lạc Thanh Chu cứng ngắc lại một chút, đoạt lấy xà bông trong tay nàng, giận tái mặt nói:
- Ra ngoài, không cần ngươi tắm.
Hoa Cốt cúi đầu xuống, rủ xuống lông mi thật dài, nước mắt lập tức trượt xuống từ trên gương mặt tuyết trắng xinh đẹp, run giọng nói:
- Lạc công tử, chàng chán ghét Hoa Cốt như thế sao? Hoa Cốt chỉ muốn giúp công tử kỳ lưng, muốn trò chuyện với công tử, công tử không thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của Hoa Cốt sao?
Lạc Thanh Chu nhìn nước mắt của nàng cùng bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nhíu nhíu mày lại, ngữ khí chậm dần nói:
- Tự ta tắm là được rồi. Hoa Cốt cô nương, ngươi không cần thiết như thế, ta là có gia thất người, không thể cho ngươi bất kỳ hứa hẹn gì, cũng không muốn có bất kỳ liên luỵ gì với ngươi, ngươi hẳn là hiểu rõ.
Hoa Cốt ngẩng đầu, ngậm lấy nước mắt, vẻ mặt để cho người thương tiếc mà nói:
- Công tử, Hoa Cốt chỉ ngưỡng mộ chàng, thích chàng, cũng không phải muốn công tử cho Hoa Cốt bất kỳ hứa hẹn gì. Hoa Cốt tự biết không còn sống lâu nữa, cũng sẽ không si tâm vọng tưởng muốn ở cùng một chỗ với công tử cả một đời. Hoa Cốt chỉ muốn nhìn công tử thêm vài lần, trò chuyện nhiều hơn với công tử, nếu như... Nếu như công tử rủ lòng thương, không chê Hoa Cốt, Hoa Cốt nguyện ý hầu hạ công tử... Hoa Cốt không muốn bất kỳ danh phận gì, cũng sẽ không nhắc đến với bất kỳ người nào, Hoa Cốt chỉ muốn dùng sinh mệnh còn lại của mình làm chuyện mình thích, yêu người mình thích...