Toàn thân Nam Cung Tiểu Nhị khó chịu, nhỏ giọng nói với Đoan vương gia:
- Phụ vương, ta muốn đi tắm, quần áo đều mồ hôi ướt hết.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:
- Ta đã để nha hoàn đi chuẩn bị nước nóng.
Nam Cung Tiểu Nhị vội vàng cung kính nói:
- Đa tạ hoàng tỷ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía Đoan vương gia nói:
- Đoan vương thúc, nghe nói ngươi thích thi từ tranh vẽ, thư phòng của ta vừa hay có mấy tác phẩm xuất sắc, ta mang Vương thúc đi xem một chút.
Đoan vương gia nghe xong, lòng ngứa ngáy khó nhịn, cười rạng rỡ nói:
- Tốt, đi xem một chút.
Hai người rời khỏi phòng khách, đi thư phòng.
Trong phòng khách, chỉ còn lại có Nam Cung Tiểu Nhị, Nam Cung Mỹ Kiêu và Lạc Thanh Chu.
Những người khác thì không có tư cách vào đây.
Lúc này, Nam Cung Tiểu Nhị thở dài một hơi, le lưỡi, nhỏ giọng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, khí thế hoàng tỷ thật đáng sợ, nàng ở chỗ này, ta đều không dám nói chuyện đây, cảm giác hô hấp đều khó khăn. Khó trách phụ vương thường nói, người đi lên chiến trường và người không có trên chiến trường, vừa nhìn đã có thể nhận ra, ta nguyên lai còn không tin, bây giờ mới biết là thật.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn bên ngoài một chút, nói:
- Nàng từ nhỏ đã được tiên đế nâng ở trong lòng bàn tay, cho dù là Thái hậu cũng không dám trách móc nặng nề một câu. Uy nghiêm từ nhỏ đã bồi dưỡng, khí thế trải qua nhiều năm chinh chiến dưỡng thành, tự nhiên sẽ cho người ta cảm thấy áp lực.
Nam Cung Tiểu Nhị lặng lẽ nói:
- Ta không muốn ăn cơm với hoàng tỷ cơm, quá khó tiếp thu rồi. Mỹ Kiêu tỷ, nếu không, chúng ta đi Trường Lạc nơi đó ăn đi?
Trường Lạc là công chúa nhỏ tuổi nhất, tuổi tác tương tự với nàng, bình thường cũng thường chơi chung với nhau.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Ngươi đi trước hỏi ngươi phụ vương đi.
Nam Cung Tiểu Nhị nhếch miệng nói:
- Hỏi ông ấy còn không bằng không hỏi.
Lập tức quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi và bản quận chúa vụng trộm chuồn đi, có được hay không?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Quận chúa, ta không có thân phận, không thể đi loạn trong cung.
Nam Cung Tiểu Nhị nghĩ nghĩ, nói:
- Cũng đúng, ngươi cũng không thể đi Trường Lạc nơi đó, nếu như bị thị vệ phát hiện, sẽ bị đánh chết.
Lập tức lại kỳ quái nói:
- Đúng rồi Lạc Thanh Chu, vậy ngươi vừa rồi làm sao theo vào nơi này? Ngươi không phải nên ở cùng một chỗ với mấy người Thạch Đầu à, đi đến chỗ thái giám và các cung nữ cùng nhau ăn cơm mới đúng? Ngươi cũng không có tư cách tới đây ăn cơm, chờ một lúc nếu như bị hoàng tỷ hỏi, ngươi thảm.
Nam Cung Mỹ Kiêu một bên nói:
- Tiểu Nhị, là ta để hắn tới.
Nam Cung Tiểu Nhị nhìn nàng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, Lạc Thanh Chu không có thân phận Hoàng gia, hơn nữa còn là nam tử trẻ tuổi, không thể tùy tiện đến hoàng tỷ nơi này.
Nam Cung Mỹ Kiêu lườm người nào đó một chút, nói:
- Không sao đâu, chờ một lúc ta sẽ giúp hắn giải thích. –
Lúc này, hai tên cung nữ đi đến, cung kính nói:
- Hai vị quận chúa, nước đã nấu xong, các ngươi có thể đi tắm.
Nam Cung Tiểu Nhị đang toàn thân khó chịu, nghe vậy muốn ra ngoài, đột nhiên lại chỉ vào Lạc Thanh Chu nói:
- Hắn có thể ở chỗ này tắm rửa không? Trên người hắn thối quá, chờ một lúc hun hôihoàng tỷ cũng không tốt.
Một tên cung nữ trong đó cung kính nói:
- Có thể, bên ngoài có phòng riêng có thể tắm rửa.
Lập tức nhìn về phía Lạc Thanh Chu nói:
- Công tử, mời.
Nam Cung Tiểu Nhị đột nhiên nhớ ra nói:
- Đúng rồi Lạc Thanh Chu, ngươi thật giống như không có mang quần áo.
Lập tức hì hì cười một tiếng, nói:
- Ta chỗ này còn có quần áo của nữ hài tử, nếu ngươi không ghét bỏ, ta có thể cho ngươi mượn một kiện mặc nha.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đa tạ quận chúa, không cần.
Lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lấy ra một bộ trang phục khác màu đen từ trên người, đưa tới trước mặt hắn, đưa mắt nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, liếc nàng một cái, tiếp vào trong tay.
Nam Cung Mỹ Kiêu trực tiếp ra cửa.
Nam Cung Tiểu Nhị gặp một màn này, ngẩn người, đột nhiên nói nhỏ:
- Lạc Thanh Chu, ngươi thật sự là biểu muội phu của Mỹ Kiêu tỷ à? Ta thế nào cảm giác, ngươi là nhân tình của nàng đây?
- Tiểu Nhị, đi thôi!
Nam Cung Mỹ Kiêu ở bên ngoài hô.
- A nha.
Nam Cung Tiểu Nhị lập tức chạy ra ngoài.
- Công tử, mời.
Lạc Thanh Chu đang nhìn quần áo trong tay sững sờ, cung nữ lại hô một tiếng.
Hắn lúc này mới kịp phản ứng, đi theo cung nữ ra khỏi cung điện.
Cung nữ mang theo hắn, xuyên qua hành lang, lại xuyên qua một vườn hoa, đi tới một tòa thủy tạ lầu các phía sau.
Lạc Thanh Chu gặp phong cảnh bốn phía như vẽ, thanh u lịch sự tao nhã, không giống nơi ở phổ thông, không khỏi hỏi:
- Nơi này có người ở không?