Dội viên song phương thấy thế, vội vàng tiến lên thuyết phục.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngăn ở giữa hai người, cau mày nói:
- Một trận trận bóng mà thôi, chủ yếu là chơi vui, làm gì coi là thật.
Nam Cung Tiểu Nhị cười lạnh nói:
- Đúng đấy, có ít người, thua nhiều quá thì bắt đầu thẹn quá thành giận.
Trương Yên Nhi càng thêm tức giận nói:
- Nam Cung Tiểu Nhị, ngươi nói người nào thua? Còn chưa có tỷ thí nửa hiệp sau đây, ngươi thật sự cho rằng bên ngươi đã thắng?
Nam Cung Tiểu Nhị đắc ý nói:
- Ta có thủ môn kim bài, chúng ta tự nhiên thắng chắc.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức nói:
- Tiểu Nhị, đừng nói nữa.
Trương Yên Nhi chỉ vào Nam Cung Tiểu Nhị, đang muốn tiếp tục chửi nhau, Nam Cung Mỹ Kiêu lại nói:
- Ngươi cũng đừng nói, đều an tĩnh đi.
Trong lòng Trương Yên Nhi lập tức tức giận, trừng nàng nói:
- Ngươi là thứ gì? Có tư cách gì ra lệnh cho ta?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu nhíu mày lại, lười nhác chấp nhặt với cô bé này, xoay người nói:
- Tiểu Nhị, chúng ta đi thôi.
Trương Yên Nhi gặp nàng không nhìn mình, cảm thấy càng thêm nhận lấy nhục nhã, lập tức lửa giận hừng hực, cũng nhịn không được nữa, đi lên hung hăng tung một cước đạp vào phía sau của nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu không ngờ rằng nàng lại đột nhiên động thủ, đang lôi kéo Nam Cung Tiểu Nhị, phòng ngừa nàng xúc động, mắt thấy một cước kia muốn đá vào trên người nàng, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một canh tay, kéo lại cánh tay của nàng, kéo về bên cạnh một cái.
- Xùy ——
Trương Yên Nhi dùng sức quá lớn, một cước đạp hụt, trượt chân trên mặt đất.
Lúc này Nam Cung Mỹ Kiêu mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn lại, mình đang dán vào trong ngực người nào đó, giật mình, lập tức đẩy ra.
- Ha ha ha ha ha...
Nam Cung Tiểu Nhị đột nhiên ôm bụng, cười lên ha hả.
Nam Cung Mỹ Kiêu vội vàng đi qua, đỡ Trương Yên Nhi ngã rầm trên mặt đất lên, đang muốn nói chuyện, Trương Yên Nhi vừa tức vừa xấu hổ, vừa giận vừa hận, đột nhiên một bàn tay vỗ tới mặt nàng, miệng mắng to:
- Tiện nhân!
- Ba!
Một tiếng tiếng bạt tai thanh thúy đột nhiên vang lên trên sân bóng.
Một bàn tay Trương Yên Nhi chưa đánh ra được lại bị Nam Cung Mỹ Kiêu ra tay đánh té xuống đất.
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy sương lạnh nói:
- Ngươi mắng ai là tiện nhân?
Lúc này, Thái hậu, Trương thái phi mấy người ở bên ngoài sân bóng nhìn thấy tranh chấp, đều nhanh chạy qua.
- Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Yên Nhi, ngươi làm sao nằm rạp trên mặt đất? Ai đánh ngươi té xuống mặt đất?
Mặt mũi Trương thái phi tràn đầy hốt hoảng chạy vào sân bóng.
Thật ra nàng vừa rồi thấy được Nam Cung Mỹ Kiêu động thủ.
Trương Yên Nhi lập tức bụm mặt từ dưới đất bò dậy, ‘Oa’ một tiếng khóc rống lên:
- Cô mẫu! Tiện nhân này...
- Ba!
Còn chưa có nói xong, Nam Cung Mỹ Kiêu lại đánh thêm một cái tát, một tát này trực tiếp quất vào trên miệng nàng, trực tiếp đánh gương mặt còn lại của nàng.
Tiếng bạt tai thanh thúy, rõ ràng truyền vào trong lỗ tai của mỗi người.
Trương thái phi vừa sợ vừa giận, cuống quít chạy tới, ôm lấy nàng, sau đó nhìn về phía Nam Cung Mỹ Kiêu cả giận nói:
- Mỹ Kiêu, sao ngươi có thể ra tay ác như vậy đối với một tiểu nữ hài? Coi như nàng mắng ngươi, ngươi tùy tiện giáo huấn một chút còn chưa tính, sao có thể tát nàng? Ngươi đây là đang đánh mặt ta, đang đánh mặt Thái hậu, đang đánh mặt Thánh thượng.
Trương Yên Nhi nhào vào trong ngực của nàng, gào khóc.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng không sợ nàng, lạnh lùng nhìn nàng nói:
- Thái phi, nàng mắng ta là tiện nhân, ngươi cảm thấy ta không nên đánh nàng? Nàng họ Trương, ta họ Nam Cung. Ngươi phải hiểu được, ở trong Đại Viêm này, trong hoàng cung này, không ai có tư cách mắng cái họ Nam Cung này, cho dù là ngươi, cũng không có tư cách.
Trương thái phi lập tức giận đến toàn thân phát run, quay người nhìn về phía Thái hậu khóc ròng nói:
- Tỷ tỷ, ngươi cần phải làm chủ cho Yên Nhi nhà ta, nàng về sau thế nhưng là hoàng phi, lại bị người đánh bạt tay trước mặt nhiều người như vậy, đây là đang đánh mặt ngài và Thánh thượng.
Ai ngờ Thái hậu lại là ‘Ba’ quất một bàn tay vào trên mặt nàng, sắc mặt âm trầm nói:
- Còn dám châm ngòi ly gián! Mỹ Kiêu đánh nàng, là nàng nên bị đánh. Mỹ Kiêu nói chẳng lẽ không đúng? Trong hoàng cung này, người khác họ, ai cũng không có tư cách mắng nàng, ta cũng không có tư cách! Ngươi càng không có tư cách! Trương thái phi, cháu nhà ngươi, ngươi không hảo hảo giáo huấn, hở ra liền mắng người, không có trên không có dưới, giáo dưỡng bực này, để cho ta như thế nào yên tâm để Thánh thượng cưới nàng làm phi?
Trương thái phi bị đánh một bàn tay đến choáng váng, lại nghe xong lời này, lập tức bị hù run lên, mặt như màu đất, cuống quít mang theo Trương Yên Nhi cùng một chỗ quỳ xuống, khóc nói:
- Thái hậu, thiếp thân sai, thiếp thân sai, sau khi thiếp thân trở về, nhất định hảo hảo quản giáo Yên Nhi, nhất định sẽ không để cho nàng gây chuyện...