Nhìn trên đài, Thái hậu cũng vỗ tay theo, cười khen:
- Kia là Mỹ Kiêu của Nam Quốc quận Vương gia à, thật giống với mẫu thân nàng, trong nháy mắt, vậy mà đã lớn như vậy.
Một bên, Trương thái phi nhịn không được nhìn thân ảnh cao gầy giữa sân nhiều thêm mấy lần, chậc chậc khen:
- Tư thái Mỹ Kiêu thật tốt, cũng không biết về sau sẽ tiện nghi nam nhi nhà ai.
Lập tức lại nói:
- Đúng rồi tỷ tỷ, lần trước về việc hôn nhân kia, Nam Cung quận vương đã từ chối, nghe nói vì chuyện hôn sự này, Mỹ Kiêu nha đầu này lại còn trốn khỏi nhà đi ra ngoài.
- Ồ? Lại có việc này?
Thái hậu nghe vậy ngơ ngác, lập tức thở dài một hơi nói:
- Những nữ tử hiện tại quả thật khác biệt với thời của chúng ta. Trước đó việc hôn nhân của con cái đều dp phụ mẫu đặt đâu con ngồi đó, con cái nào dám nói gì. Hiện tại thế nào. Chỉ cần con cái không nguyện ý, làm cha mẹ thật không có cách nào.
Trương thái phi lườm hồng ảnh nơi xa một chút, cười nói:
- Không phải phụ mẫu không có cách, là phụ mẫu quá cưng chiều. Làm con cái, nếu như hiếu thuận, sao lại không làm theo ý nguyện của cha mẹ mình chứ. Đối với những con cái không hiếu thuận, nói thật, chỉ cần phụ mẫu hơi trừng phạt một chút, bọn hắn tự nhiên trung thực.
Thái hậu chăm chú nhìn sân bóng, không nói gì thêm.
Trương thái phi cũng cười cười, an tĩnh lại, chuyên tâm xem bóng.
Một đội Trương Yên Nhi bắt đầu phản công.
Chuyền bóng mấy lần, lập tức vượt qua Nam Cung Tiểu Nhị và Nam Cung Mỹ Kiêu quay người trở về thủ, Trương Yên Nhi đã nhanh chóng chạy tới cầu môn.
Một thiếu nữ chạy ở đường biên truyền quả cầu cho nàng.
Không đợi bóng da rơi xuống đất, Trương Yên Nhi đã nhảy vọt lên, thân thể đột nhiên lăng không nằm ngang, đá một cước ra ngoài.
- Ầm!
Bóng da bắn nhanh mà ra, xông về phía góc cầu môn bên phải.
Mắt thấy sẽ bay vào, một tay đột nhiên xuất hiện, ngăn ở phía trước.
- Ba!
Bóng da bị ngăn cản, bắn ra ngoài.
Trương Yên Nhi cũng không từ bỏ, lập tức lại vọt tới, chuẩn bị đá phát thứ hai!
Ai ngờ thiếu niên thủ môn sau khi chặn lại bóng da, lại nhanh chóng nhào tới, ôm chạt bóng da.
Trương Yên Nhi chạy vội tới gần, mắt thấy thiếu niên kia ôm bóng da trượt từ trên đồng cỏ đến dưới chân mình, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ tức giận, hận không thể hung hăng đá một cước vào trên đầu của hắn.
Bất quá nàng nhịn được.
- Ngươi chờ đó cho ta.
Nàng hừ lạnh một tiếng, xoa xoa mồ hôi trên trán, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh, quay người rời đi.
Nam Cung Tiểu Nhị chạy tới cười nói:
- Lạc Thanh Chu, rất tốt!
Lạc Thanh Chu từ dưới đất bò dậy, giơ tay lên, ném bóng da cho nàng.
Nam Cung Tiểu Nhị tiếp cầu, lập tức dẫn bóng tấn công.
Bóng da thông qua dưới chân ba người vừa đi vừa về chuyền tới lui, rất nhanh tới cầu môn của đối phương.
Nam Cung Tiểu Nhị tung một cước đá cầu, bất quá lại bị thủ môn đối phương ngăn cản được.
Một đội Trương Yên Nhi lại bắt đầu phản công.
Rất nhanh, bóng da bị truyền đến trước cầu môn, Trương Yên Nhi làm ra động tác giả đá, đột nhiên truyền cầu cho một tên thanh niên bên phải.
Thanh niên kia bay lên đá một cước, trực tiếp sút gôn.
- Ba!
Vẫn như cũ bị Lạc Thanh Chu đưa tay cản lại.
Bất quá nháy mắt khi bóng da bán ra, một thiếu nữ đột nhiên lao tới, trực tiếp đánh đầu bồi thêm một phát.
- Ba!
Lần này cách cầu môn rất gần, nhưng vẫn bị Lạc Thanh Chu từng chút từng chút ôm bóng da vào trong lòng.
Nam Cung Tiểu Nhị đứng cách đó không xa reo hò khen ngợi.
Trương Yên Nhi tức giận mặt đều xanh.
- Ầm!
Lạc Thanh Chu đá bóng ra ngoài, truyền cho Nam Cung Tiểu Nhị.
Mặt trời dần dần dâng lên chính không.
Trận bóng buổi sáng kéo dài thời gian hai nén nhang.
Trong lúc đó nghỉ ngơi nửa khắc.
Đến khi gần nửa hiệp kết thúc, đội đen của Nam Cung Tiểu Nhị ghi được bốn bàn, đội trắng của Trương Yên Nhi vẻn vẹn chỉ ghi được một bàn.
Trương Yên Nhi tức giận mắng đồng đội mình.
Nam Cung Tiểu Nhị tự nhiên tránh không được đắc ý vênh vang mà tiến lên trào phúng một phen:
- Rõ ràng là mình không được, lại trách người khác, chậc chậc, uy phong thật to.
Trương Yên Nhi lập tức thẹn quá hoá giận:
- Nam Cung Tiểu Nhị, ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại phải không? Nếu không phải ngươi có thủ môn lợi hại, ta đã sớm đá vào rất nhiều cầu! Hơn nửa hiệp mà số lần ngươi không sút gôn còn không nhiều bằng ta đây.
Mặt mũi Nam Cung Tiểu Nhị tràn đầy châm chọc nói:
- Số lần sut gôn có nhiều, đá không đi vào thì có ích lợi gì? Còn không phải không tốt. Trương Yên Nhi, ngươi thừa nhận mình không bằng ta đi, lại không mất mặt.
- Cút!
- Ngươi bảo ai lăn? Ngươi nói thêm câu nữa một chút?
- Ta bảo để ngươi cút! Thế nào?
Hai người lập tức đi đến chỗ gần, cầm nắm đấm, trừng tròng mắt, tựa hồ chuẩn bị động thủ.