Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1020: Thái hậu và Trưởng công chúa (2)




Trương thái phi vội vàng đi tới, mặt mũi tràn đầy nụ cười xán lạn, thân mật lôi kéo tay Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:

- Hỏa Nguyệt, ngươi xem ngươi một chút, gần đây có phải không có ăn cơm ngon, lại gầy đi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh mặt, cũng không để ý đến nàng, ánh mắt nhìn về phía thân sinh mẫu thân của mình.

Trương thái phi nhiệt tình nói thêm vài câu mới ngượng ngùng buông lỏng ra tay của nàng, lui sang một bên.

Thái hậu đi tới, có chút cau mày nói:

- Hỏa Nguyệt, làm sao nhìn mẫu hậu như lấy? Nhìn thấy mẫu hậu, cũng không gọi một tiếng?

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói:

- Mẫu hậu, biên cảnh bị Yêu tộc làm loạn, thành trì luân hãm, bách tính trôi dạt khắp nơi, ta muốn đi bình loạn, lúc nào có thể lên đường?

Thái hậu nghe vậy, cười cười, nói:

- Hỏa Nguyệt, chuyện này không cần ngươi quan tâm, trong triều đã phái người đi qua, tin tưởng chút náo động này rất nhanh có thể lắng lại.

- Ngươi vừa về kinh đô, mẹ con chúng ta hảo hảo tụ họp một chút, hoàng đệ ngươi cũng không nỡ để ngươi đi. Ngươi là nữ hài tử, loại chuyện này, vẫn nên giao cho nam nhân đi làm đi. Nếu không phải người ta lại cho rằng Đại Viêm chúng ta không có nam nhi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:

- Thế nhưng là nơi đó là đất phong của ta, nếu ta không đi, tướng sĩ và bách tính nơi đó sẽ nghĩ ta như thế nào?

Thái hậu cười nhạt một tiếng, ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh, đưa tay lôi kéo tay của nàng nói:

- Đến đây, ngồi xuống nói chuyện. Hôm nay chúng ta đến xem Tiểu Nhị và Yên Nhi các nàng đá bóng, về phần những chuyện kia, hôm nay cũng không nhắc lại. Quốc gia đại sự, tự nhiên có hoàng đệ ngươi và đại thần trong triều quan tâm, ngươi thật vất vả trở về một chuyến, cứ hảo hảo nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đừng lại quan tâm chuyện khác.

Trương thái phi cũng đầy mặt tươi cười nói:

- Đúng đúng đúng, Hỏa Nguyệt, nghe mẫu hậu ngươi, đánh trận đều là chuyện của nam nhi, ngươi là một nữ hài tử, luôn luôn ra ngoài xuất đầu lộ diện không tốt.

- Trong cung vui vẻ hơn nhiều, có mẫu hậu ngươi, có Thánh thượng, có chúng ta, còn có Yên Nhi Tiểu Nhị các nàng, mọi người cùng một chỗ ăn chơi, thật vui vẻ, làm gì ra ngoài phơi gió phơi nắng, bôn ba khắp nơi?

- Mà lại đánh trận sẽ gặp nguy hiểm, ngươi thế nhưng là công chúa mà tiên đế và Thái hậu thương yêu nhất, vạn nhất xảy ra một chút lầm lỗi...

- Chớ nhắc đến phụ hoàng ở trước mặt ta.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên đánh gãy lời nàng, lạnh lùng nhìn nàng nói:

- Ngươi không có tư cách.

Nụ cười trên mặt Trương thái phi lập tức cứng đờ, khóe mắt co quắp mấy lần, lại không dám nổi giận, ngượng ngùng cười một tiếng, nói:

- Tốt, tốt, ta không đề cập nữa.

Thái hậu sầm mặt lại nói:

- Hỏa Nguyệt, ngươi đây là thái độ gì?

Nam Cung Hỏa Nguyệt không có lại nói tiếp, lấy tay ra khỏi từ trong lòng bàn tay của Thái hậu, xoay người, một thân một mình đi đến chỗ xa xa ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía sân bóng.

Một bộ váy áo hỏa hồng dưới ánh mặt trời lại thành phong cảnh đặc biệt nhất trên sân bóng.

- Chính là tiên đế cho nàng sủng.

Thái hậu hừ lạnh một tiếng, trầm mặt nói:

- Một nữ hài tử, cả ngày ra ngoài xuất đầu lộ diện, mang binh đánh giặc, còn thể thống gì.

Trương thái phi vội vàng ở một bên khuyên can.

- Tỷ tỷ đừng nóng giận, Hỏa Nguyệt có thể là gần đây tâm tình không tốt lắm, mới chọc giận ngài.

Lập tức trong mắt nàng lóe lên tinh quang, thở dài một hơi nói:

- Ai, Hỏa Nguyệt có phong quốc của mình, còn có quân đội của mình, so với các thân vương đều mạnh hơn, tính tình mạnh mẽ một chút cũng có thể lý giải. Đoán chừng là rời đi chỗ của mình quá lâu, hơi nhớ nhung.

Vừa nghe lời này, Đoan vương gia ở một bên nhìn nàng một cái.

Thái hậu trầm mặt, cười lạnh nói:

- Chỗ của mình?

Trương thái phi ngượng ngùng cười một tiếng, không có lại nói tiếp.

Lúc này, trên sân bóng truyền đến tiếng gọi của Trương Yên Nhi:

- Thái hậu, cô mẫu, Trưởng công chúa tỷ tỷ, Đoan vương gia, có thể bắt đầu chưa?

Thái hậu nhìn nàng, trên mặt lộ ra ý cười, nói:

- Có thể bắt đầu.

- Tiểu Nhị, có thể bắt đầu.

Trương Yên Nhi hô một tiếng, về tới đội ngũ của mình.

Đội viên song phương đứng vững, mỗi người đều đã chuẩn bị xong.

Trọng tài cầm cầu trong tay, đứng ở giữa chuẩn bị phát bóng.

- Đương ——

Một tiếng chiêng vang lên, tranh tài bắt đầu.

Bóng da bị ném cao cao lên bầu trời, lập tức rơi xuống.

Đội viên song phương bắt đầu kịch liệt tranh đoạt.

Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt sáng rực mà nhìn thân ảnh đứng trước cầu môn trên sân bóng, sau một lúc lâu, nói với bên cạnh.

- Giữa trưa lúc nghỉ ngơi, nghĩ biện pháp đưa hắn đến cung điện của ta.

Nguyệt Ảnh đứng phía sau, cung kính đáp.

- Vâng, điện hạ.

- Chuyền bóng!

Trên sân bóng, đội viên song phương chạy như gió.

Nam Cung Mỹ Kiêu trước hết nhất đá vào một cầu, lập tức đưa tới từng hồi tiếng hoan hô.