Khóe miệng Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra một vòng cười lạnh, nói:
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết, tin tưởng ngươi nhất định sẽ thích.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua biểu lộ trên mặt nàng, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm bất thường.
Không phải là vôi đó chứ?
Một đoàn người rất nhanh tiến vào sân bóng.
Lúc này, mặt trời mới mọc vừa dâng lên.
Đoan vương gia và Trưởng công chúa ngồi cùng một chỗ, ngồi xuống phía trước, đang chuyện trò một ít chuyện kinh đô gần đây phát sinh.
Về phần trong cung và biên cảnh, hai người đều ăn ý không nói.
Lạc Thanh Chu Nam Cung Mỹ Kiêu cùng một chỗ đi theo đằng sau Nam Cung Tiểu Nhị, vào sân bóng, quen thuộc từng vị trí.
Lạc Thanh Chu đi đến trước cầu môn, quan sát khoảng cách bốn phía.
Tăng thêm thủ môn, mỗi một phe đều có chín người, quy củ cũng không khác biệt gì phổ đá bóng ở kiếp trước, sân bãi thì nhỏ hơn sân bóng một ít.
Nam Cung Tiểu Nhị tập hợp mấy người cũng một chỗ, thương lượng một chút chiến thuật khi tranh tài bắt đầu, phân phối vị trí cho mọi người.
Tiên phong có ba người, phân biệt từ Nam Cung Tiểu Nhị, Nam Cung Mỹ Kiêu, cùng thanh niên gọi Thạch Đầu đảm nhiệm.
Nam Cung Tiểu Nhị lại nói cho mọi người một chút về đặc điểm đá bóng của đối phương.
Hẹn nhau tranh tài với nàng là một nữ hài mười tuổi nhà mẹ đẻ của Trương thái phi bên kia, tên Trương Yên Nhi.
Trương Yên Nhi có phụ thân là đại thần triều đình, gia tộc cũng là hào môn đại tộc.
Đồng thời, nàng còn có một thân phận đặc thù —— chuẩn hoàng phi.
Trương Yên Nhi từ nhỏ đã yêu đá bóng, mà cũng vô cùng có thiên phú, cùng Nam Cung Tiểu Nhị đá mấy trận, hai người đều có thắng bại, không ai phục ai.
Nếu như những người khác, chỉ nghe được nàng có ‘Chuẩn hoàng phi’ cái danh này, sẽ không ai dám đối chọi gay gắt với nàng.
Nhưng Nam Cung Tiểu Nhị lại không sợ nàng, trái lại đổ ước với nàng, người nào thua người đó học tiếng chó con sủa, hơn nữa còn phải xin lỗi đối phương.
Đoan vương gia khuyên vài câu, thấy không có hiệu quả gì, đành phải tùy ý nàng hồ nháo.
Thái hậu và Trương thái phi cũng thấy tận mắt hai tiểu nữ hài quá trình từ cãi nhau đến ước giá, tranh tài, vẫn là Trương thái phi đề nghị, miễn cho hai người lại tiếp tục nhao nhao tiếp.
Mặt trời mới mọc lên tới đỉnh núi, Trương Yên Nhi cũng mang theo đội ngũ của mình, khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang đi vào sân bóng.
Nam Cung Tiểu Nhị bên này thống nhất mặc quần áo màu đen chơi bóng, Trương Yên Nhi bên kia thì thống nhất mặc quần áo màu trắng chơi bóng.
Trong đội ngũ Trương Yên Nhi cũng tương tự có thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi và thanh niên hơn hai mươi tuổi, so với niên kỷ và giới tính đội viên bên này của Nam Cung Tiểu Nhị, nhất trí lạ thường.
Hai người tựa hồ sớm đã thương lượng xong, như thế mới lộ ra càng công bằng.
- Tiểu Nhị, đừng nói ta khi dễ ngươi, mặc dù ta lớn hơn ngươi một tuổi, nhưng vóc dáng ta còn thấp hơn ngươi, chân không có dài như ngươi. Hi vọng đến lúc ngươi thua, không được lấy chuyện này ra giảo biện.
Trương Yên Nhi vừa đến sân bóng, nói chuyện đã rất oách.
Nam Cung Tiểu Nhị cười lạnh một tiếng, nói:
- Yên tâm, ta không có vô lại như một vài người nào đó. Trương Yên Nhi, hôm nay nếu ngươi thua mà vô lại không nhận, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Trương Yên Nhi cười nhạo một tiếng, nói:
- Đến cùng ai thua, chờ một lúc sẽ biết. Hôm nay Thái hậu và cô mẫu đều ở nơi này, Trưởng công chúa tỷ tỷ cũng ở nơi đây, chờ một lúc Thánh thượng bãi triều có khả năng cũng tới. Cho nên ngươi yên tâm, nếu ai vô lại, người đó về sau cũng không còn mặt mũi đi ra cửa.
Nam Cung Tiểu Nhị hừ lạnh.
- Vậy là tốt rồi. Trương Yên Nhi, chúng ta đầu tiên nói trước, phe thua học chó con sủa, chí ít cũng gọi hai mươi tiếng, mà còn muốn để tất cả mọi người nghe thấy. Còn xin lỗi, ngươi không nói xin lỗi, ta cũng không tính toán.
Mặt mũi Trương Yên Nhi tràn đầy khinh miệt nói:
- Đồng ý. Phe thua học tiếng chó con sủa hai mươi lần là được, về phần xin lỗi, ta cũng không muốn nghe ngươi xin lỗi, dù sao ngươi cũng không có thành ý.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngữ khí tương xung, giương cung bạt kiếm.
Lúc này, một đám người vây quanh Thái hậu và Trương thái phi chậm rãi đi tới.
Đoan vương gia cùng Trưởng công chúa đang nói chuyện trời đất đều đứng lên.
Vẻ mặt Đoan vương gia đầy tươi cười nghênh đón, cúi đầu hành lễ.
Trương thái phi không thể so với Thái hậu, cũng bước lên phía trước cười nói:
- Rất lâu không có nhìn thấy Đoan vương gia, càng ngày càng trẻ.
Đoan vương gia cười nói:
- Vẫn không sánh bằng thái phi.
Thái hậu nhìn thiếu nữ phía sau hắn một chút, thấp giọng nói:
- Tâm tình Hỏa Nguyệt hôm nay giống như không tốt, chuyện gì xảy ra?
Đoan vương gia thấp giọng đáp:
- Đoán chừng là gần đây đợi chán ở trong cung.