Nam Cung Mỹ Kiêu có chút nhíu nhíu mày, trầm mặc một hồi, nhìn về phía hắn nói:
- Lạc Thanh Chu, ta cho ngươi biết một tin tức. Không, là hai tin tức. Tin tức thứ nhất là, Thánh thượng gần đây hạ chỉ, gây dựng một bộ môn mới gọi là Cẩm Y Vệ, Thành Quốc phủ Đại công tử Lạc Trường Thiên được thăng làm Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, phẩm cấp là chính Tam phẩm, trực tiếp phụ trách dưới tay Thánh thượng.
- Tin tức thứ hai là, Lạc Diên Niên mang theo người nhà của hắn đến kinh đô, ở nội thành. Lạc Diên Niên cũng từ tước vị, nhưng bởi vì Lạc Trường Thiên, cho nên bọn hắn có tư cách ở lại nội thành. Đồng thời, Vương phu nhân vẫn được phong làm cáo mệnh phu nhân, chính là chuyện mấy ngày nay.
Lạc Thanh Chu nghe xong, một mặt bình tĩnh nói:
- Không liên quan gì tới ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu khẽ gật đầu, nói:
- Hoàn toàn không liên hệ gì tới ngươi, ngươi đã rời khỏi Thành Quốc phủ, bên trên gia phả bọn hắn hẳn là không có tên của ngươi. Về sau ngươi chính là người Tần gia, rất tốt.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Trời xui đất khiến ngươi đến ở rể đến Tần gia, nhưng thật ra là một loại giải thoát, là rất may mắn, không phải sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa nói đúng lắm, hoàn toàn rất may mắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Hảo hảo cố gắng, tranh thủ sang năm thi đậu Tiến sĩ. Sang năm Tần Lãng cũng sẽ tốt nghiệp Long Hổ học viện, vừa hay, Tần Xuyên cũng muốn tiến vào Long Hổ học viện. Chỉ cần ba huynh đệ Tần gia các ngươi đoàn kết lại, về sau không nhất định chênh lệch với Thành Quốc phủ bọn hắn.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
Bọn người hộ vệ phía ngoài đều quỳ trên mặt đất.
Nam Cung Mỹ Kiêu vén màn cửa lên, nhìn về phía bên ngoài, hai đầu lông mày lộ ra một tia ngưng trọng.
Trên đường lớn cách đó không xa, Trưởng công chúa mặc một bộ váy áo hỏa hồng, đang ngồi trên một cỗ kiệu trang trí xa hoa, được chúng hộ vệ chen chúc đi tới bên này.
Màn kiệu rộng mở, ánh mắt Trưởng công chúa băng lãnh mà uy nghiêm đang nhìn bọn hắn.
Đoan vương gia cũng xuống xe ngựa, đứng ở ven đường.
Mặc dù bối phận hắn lớn, nhưng ở trước mặt Trưởng công chúa chiến công hiển hách tay cầm trọng binh cũng không dám khinh thường.
- Đi thôi, xuống dưới.
Nam Cung Mỹ Kiêu mặc dù không nguyện ý, nhưng vẫn không thể không mang Lạc Thanh Chu đi xuống, đứng ở ven đường.
Xe ngựa, hộ vệ, nha hoàn các loại đều quỳ ở ven đường, yên tĩnh im ắng.
Cỗ kiệu ngừng lại.
Mọi người đều cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy áo hỏa hồng đi ra từ trong kiệu, toàn thân tản ra một cỗ khí thế lãnh khốc trải qua nhiều năm chiến trường tẩy lễ mà dưỡng thành, làm cho người nhìn mà phát khiếp.
Bên trên khuôn mặt kiều diễm như hoa thần sắc băng lãnh, cũng đầy vẻ uy nghiêm.
Khi nàng nhìn về phía Đoan vương gia, trên mặt lúc này mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, chắp tay chào.
- Đoan Vương thúc.
Đoan vương gia tươi cười, chào..
- Hỏa Nguyệt hôm nay cũng tới như thế sớm, đi thôi, cùng đi sân bóng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Mỹ Kiêu bên đường, nói:
- Mỹ Kiêu hôm nay cũng tham gia?
Nam Cung Mỹ Kiêu có chút cúi đầu, nói:
- Đúng vậy, hoàng tỷ, ta là một đội của Tiểu Nhị.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn về phía thiếu niên bên người nàng, hỏi:
- Vị này là người của ngươi sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu cúi đầu đáp.
- Vâng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mỉm cười, không có lại nói tiếp, kéo lấy váy dài hỏa hồng, cùng Đoan vương gia đi thẳng về phía trước.
Một đoàn người không còn dám ngồi xe ngựa, đều cung kính theo ở phía sau.
Cho dù là Nam Cung Tiểu Nhị cũng bị khí thế của nàng chấn động, sợ hãi hô một tiếng hoàng tỷ, rốt cuộc không dám lên tiếng nữa.
- Uy phong thật to.
Nam Cung Mỹ Kiêu đối thấp giọng than phiền với người nào đó bên cạnh.
Lạc Thanh Chu nhìn hồng ảnh phía trước một chút, nói:
- Người ta là dựa vào bản lãnh của mình có được.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn hỏi.
- Thương tâm không?
Lạc Thanh Chu một mặt kỳ quái:
- Thương tâm cái gì?
Trong mắt Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy ý cười trên nỗi đau của người khác:
- Người ta không để ý tới ngươi, hơn nữa còn giả bộ như không biết ngươi. Nói không chừng không phải giả bộ, mà quý nhân hay quên, sớm đã quên ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đây không phải tốt hơn? Với ta mà nói, an toàn hơn.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhếch miệng:
- Chỉ sợ trong lòng người nào đó không phải nghĩ như vậy.
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa thật dông dài.
- Ngươi nói cái gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu trừng mắt.
Lạc Thanh Chu nói.
- Ta nói quận chúa thật thông minh.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hôm nay hảo hảo đá bóng, chờ đá cầu xong, ta đưa ngươi một kiện lễ vật.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Lễ vật gì?