Ánh trăng như nước.
Linh Thiền Nguyệt cung, trong hậu hoa viên.
Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng an tĩnh ngồi trước bàn đá.
Bách Linh cùng Hạ Thiền đứng ở phía sau cũng yên tĩnh im ắng.
Lạc Thanh Chu ngồi ở đối diện, đang tiếp tục kể cố sự « Thần Điêu Hiệp Lữ » chưa có nói xong.
Sau khi đi ra từ Mai Hương Uyển, hắn liền đi đến nơi này.
Mặc kệ kết quả như thế nào, hắn chỉ có thể đối mặt.
Cho nên có lo lắng cũng vô dụng, vẫn là nằm ngửa, chờ đợi vị quận chúa đại nhân kia cuối cùng thẩm phán thôi.
Đương nhiên, Tần nhị tiểu thư sẽ giúp hắn hòa giải.
- Cô gia, giống như có chút không đúng, Tiểu Long Nữ làm sao đột nhiên xảy ra mâu thuẫn với Quá nhi rồi tách ra đây?
Khi lúc Lạc Thanh Chu đang kể chuyện, Bách Linh đột nhiên mở miệng hỏi, mặt mũi tràn đầy không hiểu.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Tiểu Long Nữ ngầm sinh tình cảm với Dương Quá, cho nên một mực để Dương Quá đừng bảo nàng là cô cô, nhưng Dương Quá quá ngu, vẫn một mực gọi nàng là cô cô. Tiểu Long Nữ cho rằng hắn không thích mình, cho nên tức giận, nản lòng thoái chí, nên tách ra với hắn.
Bách Linh nghi ngờ nói:
- Cũng bởi vì thế này thôi sao? Ánh mắt Tiểu Long Nữ cũng quá thiển cận đi? Trực tiếp nói rõ cho Quá nhi, hỏi hắn có thích mình hay không, muốn mình làm nương tử hắn hay không, nói thế không được à? Cô gia, hiểu lầm này có chút quá gượng ép đi.
Lạc Thanh Chu trừng nàng một cái nói:
- Là ngươi kể chuyện xưa, hay là ta kể chuyện xưa? Nếu không ngươi kể tiếp đi.
Bách Linh gặp hắn tức giận, thè lưỡi, không dám lên tiếng nữa, lẩm bẩm trong miệng:
- Cô gia đêm nay thật hung.
Lạc Thanh Chu ngăn chặn phiền muộn trong lòng, tiếp tục kể.
Lại giảng trong chốc lát.
Bách Linh lại nhịn không được mở miệng nói:
- Quá nhi thật cặn bã, vừa chia tay cô cô đã ở cùng một chỗ với nữ hài tử khác.
Lạc Thanh Chu trực tiếp đứng lên nói:
- Đêm nay giảng đến đây thôi.
Bách Linh nghe xong, vội vàng nhận sai.
- Cô gia, đừng, ta sai rồi, ta cũng không tiếp tục lắm mồm, ta thề.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua ngoài đình nói:
- Thời gian không còn sớm, ta nên trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn muốn đi trong cung tranh tài.
Nói xong, cáo từ Tần đại tiểu thư.
Đi đến tiền viện, Bách Linh từ phía sau đuổi theo, lần nữa đáng thương nói xin lỗi.
- Cô gia, người đừng giận, lần sau lúc người kể chuyện xưa, ta cũng không tiếp tục lắm mồm.Nếu lần sau ta còn tiếp tục nhiều chuyện, cô gia liền dùng đồ chặn miệng nhỏ của ta, có được hay không?
Lạc Thanh Chu dừng bước lại nói:
- Ta không có tức giận, là ngày mai phải vào cung, tâm tình có chút không tốt, vừa rồi không nên hung dữ với ngươi.
Bách Linh gặp hắn đột nhiên lại trở nên ôn nhu, lập tức cảm động gọi.
- Cô gia...
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta đi đây.
Nói xong, ra cửa.
Bách Linh đột nhiên lại đuổi theo ra, đứng ở cửa ra vào hô.
- Cô gia!
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nói:
- Làm gì?
Ánh mắt Bách Linh thẳng tắp nhìn hắn, trên gương mặt phấn nộn đột nhiên nhiễm lên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt, sau đó nhắm mắt lại, chỉ chỉ miệng nhỏ phấn nộn của mình, xấu hổ nói:
- Ngứa...
Lạc Thanh Chu giật mình, do dự một chút, đi qua, duỗi ra một đầu ngón tay gãi gãi bờ môi phấn nộn của nàng, nói:
- Khá hơn chút nào không?
Bách Linh mở mắt ra: - ...
- Ngủ ngon.
Lạc Thanh Chu quay người rời đi.
Bách Linh cứng lại tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn.
Thẳng đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở trong màn đêm phía xa mới nhếch miệng nhỏ, nức nở một chút, ủy khuất mà nói:
- Đã bắt đầu ghét bỏ người ta sao? Ô...
Nàng lại nức nở mấy lần, xoay người, chuẩn bị vào nhà, thân ảnh Lạc Thanh Chu đột nhiên lại xuất hiện từ trong đêm tối, bước nhanh đi tới, nói:
- Đúng rồi Bách Linh, hình như cô gia thật quên một chuyện.
Bách Linh sửng sốt một chút, xoay người lại, đỏ mắt nhìn hắn, một mặt u oán hỏi.
- Chuyện gì?
Lạc Thanh Chu đứng ở trước mặt của nàng, nhìn chằm chằm gương mặt phấn nộn ủy khuất của nàng một hồi, đột nhiên ôm eo nhỏ của nàng, cúi đầu hôn vào miệng nhỏ trắng trẻo mũm mĩm của nàng.
- Cô... Ngô...
Bách Linh vùng vẫy một hồi, ôm lấy cổ của hắn, thân thể rất nhanh mềm nhũn trong ngực hắn, ngẩng lên gương mặt xinh đẹp, nhắm hai mắt lại, miệng nhỏ khẽ nhếch, mặc quân khinh bạc...
Hồi lâu sau.
Lạc Thanh Chu mới buông lỏng ra miệng nhỏ của nàng, vẫn như cũ thân mật ôm eo nhỏ của nàng, cái trán chống đỡ lấy trán của nàng, ôn nhu nói:
- Cô gia quên khi dễ ngươi.
Miệng nhỏ Bách Linh ướt át, hai con ngươi mê ly, run giọng nói:
- Cô gia...
Lạc Thanh Chu vỗ nhẹ bờ mông hơi nhếch lên của nàng, sau đó buông hai cánh tay ra, nói khẽ:
- Được rồi, cô gia muốn trở về nghỉ ngơi, ngươi cũng mau trở về đi thôi, đêm mai cô gia lại đến.