Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1009: Lạc Thanh Chu? Sở Phi Dương? (2)




Nhưng Tần Vi Mặc đột nhiên lại nói:

- Bất quá, Thanh Chu ca ca, Mỹ Kiêu tỷ hiện tại cũng chưa có trở về, cái này rất không bình thường. Tình huống xấu nhất là, nàng có khả năng phát hiện huynh ngồi xe ngựa trở về, sau đó để cho người ta đi theo dõi chiếc xe ngựa kia, chờ huynh rời đi, nàng lại đi tìm chiếc xe ngựa kia...

Nghe đến đó, trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức trầm xuống.

Tần Vi Mặc thở dài một hơi, lại nói:

- Mỹ Kiêu nếu tìm được chiếc xe ngựa kia, phu xe chắc chắn sẽ không bảo mật cho Thanh Chu ca ca, phu xe hẳn là nhìn thấy Đao tỷ? Đợi khi Mỹ Kiêu tỷ tìm hiểu nguồn gốc tìm đến Đao tỷ, hai người vừa đối thoại, Thanh Chu ca ca liền bại lộ...

Lạc Thanh Chu: - ...

Cùng lúc đó.

Trong ngõ Thập Bát, thành Nam.

Nam Cung Mỹ Kiêu mang theo Mộc di, vừa tìm tới đầu hẻm nhỏ này.

Một đầu tóc ngắn màu bạc, thân cao, con mắt màu xanh lam, ngũ quan cũng rất đặc biệt, những đặc điểm này, rất dễ dàng lưu lại ấn tượng trong mắt người qua đường.

Hai người từ ngã tư phố Phong Liễu, một đường hỏi tới.

Tới hỏi tiểu thương của hẻm Thập Bát, đều nói trong hẻm nhỏ này có một nữ tử như thế.

Cho nên hai người rất dễ dàng tìm được nơi này.

Đi về phía trước gần hai trăm mét, hai người đứng trước một tòa trạch viện.

Nam Cung Mỹ Kiêu ngẩng đầu, nhìn bảng hiệu phía trên cửa, bên trên bảng hiệu viết hai chữ to: ‘Đao phủ’.

Ánh trăng như sương, chiếu xuống trước cổng chính.

Nam Cung Mỹ Kiêu tựa hồ trong lúc lơ đãng nhớ lại chuyện cũ, trong mắt lộ ra một tia hoảng hốt.

Đứng an tĩnh ở trước cửa một lúc lâu, mới đi tới, cầm vòng cửa, gõ gõ cánh cửa.

- Đông! Đông! Đông!

Âm thanh trầm muộn nghe phá lệ rõ ràng bên trong hẽm nhỏ đang yên tĩnh.

Rất nhanh, cửa lớn mở ra.

Một nha hoàn thò đầu ra, nhìn hai người ngoài cửa sửng sốt một chút, hỏi:

- Các ngươi tìm ai?

Nam Cung Mỹ Kiêu nói:

- Đao tỷ.

Nha hoàn nhìn nàng vài lần, nói:

- Hai vị chờ một lát, ta đi bẩm báo tiểu thư một tiếng.

Không bao lâu.

Một loạt tiếng bước chân từ trong viện đi tới.

- Kẹt kẹt...

Hai cánh cửa lần nữa mở ra, Đao tỷ xuất hiện từ trong cửa, nhìn hai người ngoài cửa một chút, lập tức sững sờ, nheo lại con ngươi, cũng không nói chuyện.

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn nàng, nói:

- Ta muốn hỏi một chút, đêm nay ai đến nhà các ngươi ăn cơm, hơn nữa còn uống rất nhiều rượu.

Đao tỷ lạnh mặt hỏi lại.

- Vì sao ta phải nói cho ngươi?

Nam Cung Mỹ Kiêu cầm nắm đấm, nói:

- Ta nhớ ta đã nói với ngươi, hắn là người có gia thất, ngươi đây là muốn hoành đao đoạt ái (*) sao?

(*Đập chậu cướp hoa)

Đao tỷ đối chọi gay gắt:

- Có quan hệ gì với ngươi sao? Ngươi là nương tử của hắn à?

Trong mắt Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra một tia thần sắc rét lạnh:

- Ta dẫn hắn ra, nếu như hắn ở bên ngoài bị nữ tử không đứng đắn câu dẫn, xảy ra chuyện gì, tự nhiên là trách nhiệm của ta. Hắn là biểu muội phu của ta, tự nhiên có quan hệ với ta.

Vừa nghe lời này, Đao tỷ sửng sốt một chút, ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng nói:

- Biểu muội phu? Ngươi dẫn hắn ra?

Vị đại tiểu thư này hôm qua không phải còn đang tìm Sở Phi Dương, vẫn không có tìm được à?

Chẳng lẽ nàng nói không phải Sở Phi Dương?

Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy châm chọc nhìn nàng nói:

- Ngươi là võ giả, không phải nên tìm một võ giả làm phu quân? Sao lại thích một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt? Nói thật, ta rất khó hiểu.

Đao tỷ: - ? ? ?

Nàng ngốc trệ một chút, nói:

- Ngươi đến cùng nói tới ai?

Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh một tiếng, nói:

- Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi. Ngươi cho rằng ta thế nào đi tìm tới? Ngươi tiễn hắn lên xe ngựa, hắn đêm nay mới uống rượu, ăn cơm ở trong nhà ngươi, ngươi cho rằng ngươi không thừa nhận, ta sẽ không biết?

Đao tỷ càng thêm nghi hoặc, cái này không phải là Sở Phi Dương à? Sở Phi Dương lúc nào biến thành một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt rồi? Mà lại Sở Phi Dương làm sao có thể là biểu muội phu của vị đại tiểu thư này? Hai người trước đó quan hệ cũng không phải dạng này.

Trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, hỏi lần nữa:

- Cung Mỹ Kiêu, ngươi đến cùng nói ai? Nói rõ ràng.

Nam Cung Mỹ Kiêu nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng nói:

- Đều lúc này, còn muốn giả vờ sao? Ngoại trừ Lạc Thanh Chu, hỗn đản đứng núi này trông núi nọ, hồng hạnh xuất tường, còn có thể là ai? Ngươi đường đường là một võ giả, dám làm không dám chịu?

- Lạc... Lạc Thanh Chu?

Đao tỷ nghe được cái tên này, sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, trong lòng càng thêm mộng.

Nhưng đột nhiên, một ý niệm hiện lên trong đầu của nàng.

Sở Phi Dương một mực không dám cho thấy thân phận chân thật của mình, hắn có thể chính là... hay không?