Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1007: Đi đâu? (2)




Lập tức đặt chén rượu ra xa, trực tiếp đỡ Lạc Thanh Chu lên, nói:

- Đi thôi, ta đưa ngươi trở về trước.

Đao Thành Không còn muốn giữ lại, Đao tỷ lại không để ý tới hắn, trực tiếp vịn Lạc Thanh Chu đi ra cửa.

Lúc đi ra bên ngoài hẻm nhỏ, Đao tỷ vội vàng nhỏ giọng nói xin lỗi:

- Sở Phi Dương, thật có lỗi. Hôm nay thật sự bị cha thúc gấp, làm cãi nhau ầm ĩ một trận với ngài ấy mới không thể không nói ta đã hẹn hò với ngươi, nếu không lại buộc ta đi coi mắt.

Lạc Thanh Chu vuốt vuốt đầu, nói:

- Không sao đâu, Đao tỷ, chuyện của ta thế nào?

Đao tỷ lập tức vui vẻ nói:

- Sư phụ ta đồng ý, dù sao cũng là ta giới thiệu, mà ta nói ngươi thiên tài như vậy. Sư phụ nói, đến lúc đó chỉ cần kiểm tra thân thể của ngươi một chút là được. Ngươi xem lúc nào có thời gian, ta trực tiếp mang ngươi tới bái sư nhập môn.

Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:

- Kiểm tra thân thể là có ý gì?

Đao tỷ giải thích:

- Gần đây thế lực Yêu tộc thức tỉnh, còn có một số người tu luyện tà công, kiểm tra thân thể chủ yếu là xác nhận ngươi là nhân loại thuần chính, đồng thời, xác nhận ngươi cũng không có tu luyện tà công vân vân. Dù sao ngươi cũng không cần lo lắng, sư phụ rất tín nhiệm ta, người ta giới thiệu, sư phụ sẽ không gây khó dễ.

Lạc Thanh Chu nói:

- Đa tạ Đao tỷ.

Đao tỷ ngượng ngùng nói:

- Đêm nay ta cũng muốn đa tạ ngươi. Sở Phi Dương, ngươi thật không biết uống rượu, nhà ngươi ở nơi nào? Ta đưa ngươi trở về.

Lạc Thanh Chu đẩy nàng ra, nói:

- Không sao đâu, chính ta trở về là được. Ta không uống say, vừa rồi là cố ý, không phải đi không được.

Nói xong, khoát tay nói:

- Đao tỷ, hai ngày nữa ta lại tới tìm ngươi.

Đao tỷ thấy hắn cong vẹo rời đi, vẫn đi theo, vịn hắn nói:

- Sở Phi Dương, ngươi như thế không được, nếu đi trên đường ngã sấp xuống liền phiền toái, vẫn để ta đưa ngươi trở về đi. Nếu như ngươi sợ ta biết ngươi ở nơi nào, ngươi nói đường đi, ta đưa ngươi đến trên đường lớn cũng được.

Lạc Thanh Chu hoàn toàn cảm giác có chút choáng đầu, ánh mắt tối thui, chỉ đành phải nói:

- Vậy ngươi thuê cho ta cỗ xe ngựa, ta ngồi xe ngựa trở về là được.

Đao tỷ nghĩ nghĩ, nói:

- Cũng được.

Sau đó vịn hắn đi ra hẻm nhỏ, tìm cỗ xe ngựa tại ngã tư đường, giúp đỡ hắn đi lên, lại dặn dò phu xe vài câu, cho bạc, nhìn xe ngựa rời đi.

Sau khi trời tối, người đi trên đường phố dần thưa.

Xe ngựa chạy một đường, tốc độ rất nhanh.

Lạc Thanh Chu ở trong xe tháo xuống mặt nạ.

Không bao lâu, đã đi tới hẻm nhỏ lá phong.

Lúc đến trước cửa ngõ, Lạc Thanh Chu vội vàng đứng lên nói:

- Dừng xe, ta ở ngay chỗ này.

Xe ngựa dừng tại cửa ngõ.

Lạc Thanh Chu xuống xe ngựa, đi nhanh lên đến góc tường, vịn vách tường, ‘Ọe’ một tiếng phun ra.

Vừa rồi đi xe ngựa xóc nảy nửa ngày, đã sớm không nhịn được muốn nôn.

Rượu kia không biết là làm từ cái gì, độ cồn quá mạnh, bất quá hắn đêm nay thật đã uống rất nhiều.

Lại nôn mấy ngụm, hắn dùng tay áo lau miệng, đang muốn đi vào hẻm nhỏ, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng:

- Đi đâu?

Sau lưng Lạc Thanh Chu phát lạnh, quay đầu nhìn lại.

Nam Cung Mỹ Kiêu đổi lại một thân váy màu tím ung dung hoa quý, trong tay đã cầm roi da, đang lạnh lùng nhìn hắn.

- Ba!

Roi da đột nhiên quất vào trên vách tường bên cạnh.

Vách đá cứng rắn lập tức bay đầy mảnh đá, xuất hiện một vết tích thật sâu.

- Nói!

Khuôn mặt nàng rét lạnh, đằng đằng sát khí.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên nhảy một cái, hắn giống như... Quên thay quần áo.

Trong hẻm nhỏ, đen kịt một màu.

Nhưng cửa ngõ vẫn như cũ có ánh đèn trên đường phố chiếu rọi tới.

Lạc Thanh Chu cứng ngắc lại một cái chớp mắt, chế trụ xúc động muốn ném vôi chạy trốn, lập tức liếc mắt nhìn, thân thể lay động, một bên lảo đảo đi về phía hẻm nhỏ, một bên nghiêng đầu say khướt mà nói:

- Ngươi... Ngươi là ai? Muốn làm gì?

Toàn thân rốt cục bao phủ bên trong bóng đêm của hẻm nhỏ.

Nam Cung Mỹ Kiêu cầm roi, mặt mũi tràn đầy lạnh lẽo đi tới gần hắn.

- Ọe ——

Đúng vào lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên há mồm hướng về nàng nôn mửa.

Nam Cung Mỹ Kiêu biến sắc, lập tức dừng bước, đồng thời nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước.

Lạc Thanh Chu không có nôn mửa nữa, đột nhiên một bên loạng chà loạng choạng chạy tới hẻm nhỏ, một bên la lớn:

- Cướp bóc! Cướp bóc...

Nam Cung Mỹ Kiêu dừng ở cửa ngõ, híp híp con ngươi, thấy hắn dần dần chạy xa, cũng không lại đuổi theo.

Lạc Thanh Chu chạy rất nhanh tiến vào trong phủ.

Nam Cung Mỹ Kiêu lại đứng ở chỗ cửa ngõ hồi lâu, Mộc di xuất hiện ở sau lưng, thấp giọng nói:

- Quận chúa, đã đi theo, phu xe kia từ ngã tư phố Phong Liễu thành Nam tới đây. Ta đi lên hỏi một chút, mới đầu hắn còn không chịu nói, cho hắn một thỏi bạc, hắn mới mở miệng.