Tần nhị tiểu thư nín cười nói:
- Nữ hài tử, không phải đều như vậy à. Thanh Chu ca ca, đi nói lời xin lỗi, chờ một lúc các ngươi còn muốn đến Đoan Vương phủ đá bóng đây.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không đi, nàng trưa nay ăn mấy bát đồ ăn ta làm, như thế vẫn chưa đủ à?
Tần nhị tiểu thư không khỏi cười nói:
- Ngươi làm gì chấp nhặt với nữ hài tử, không thể đi dỗ dành nàng sao?
- Tại sao ta phải dỗ nàng? Ta phải dỗ dành cũng chỉ là dỗ nhị tiểu thư ngươi.
- Nói láo, buổi sáng huynh đi dỗ người nào?
- Hôm nay mặt trời thật lớn, hôm qua trời còn đang mưa đây.
- ...
Buổi chiều.
Lạc Thanh Chu cùng Nam Cung Mỹ Kiêu ra cửa, ngồi lên xe ngựa.
Tần Vi Mặc đưa đến cửa ra vào, nhìn xe ngựa đi xa, không khỏi lẩm bẩm:
- Thanh Chu ca ca, ngươi cuối cùng vẫn phải dỗ dành nàng...
Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường phố.
Lạc Thanh Chu dựa vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên lấy ra roi, ‘Ba’ phủi một cái ở trong xe, ra lệnh:
- Xin lỗi!
Lạc Thanh Chu mở mắt ra, nhìn nàng một cái, nói thẳng:
- Quận chúa, thật xin lỗi, ta sai rồi, đừng đánh ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...
Trong xe an tĩnh một hồi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhịn không được nói:
- Lạc Thanh Chu, cốt khí văn nhân của ngươi đâu? Tính tình ngươi vừa rồi ở trong phủ đâu? Ngươi tối thiểu cũng phải quật cường giãy dụa một hồi, làm sao nhanh như vậy đã nhận sợ cầu xin tha thứ? Ngươi có còn là nam nhân hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta không phải nam tử, chỉ cần ngươi đừng đánh ta, ngươi nói ta là cái gì ta chính là cái đó. Ta là một giới thư sinh, da mịn thịt mềm, chịu không được quận chúa quất roi.
Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...
- Vô sỉ! Không muốn mặt! Không có chút khí khái nam tử hán! Ngươi mất mặt hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đúng đúng đúng, quận chúa điện hạ nói đều đúng.
Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...
Trong xe triệt để an tĩnh lại.
Nam Cung Mỹ Kiêu trừng mắt, gương mặt xinh đẹp xanh xám, bộ ngực cao vút nâng lên hạ xuống, hiển nhiên bị tức giận không nhẹ.
Dù hỗn đản này cãi nàng vài câu giống như trước đó, cũng muốn tốt hơn thái độ hiện tại, chí ít nàng có thể thừa cơ đấu khẩu với hắn vài câu, nói cho đã miệng, phát tiết một trận.
Nhưng bây giờ gia hỏa này không phải nhận sợ chính là nhận lỗi, hoàn toàn thuận theo ý nàng, để nàng chỉ có đầy bụng tức giận, lại không có chỗ phát ra.
-Đáng ghét!
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn tên kia một mặt bình tĩnh, càng nghĩ càng giận, thực sự nhịn không được, chân dài duỗi ra, đạp một cước lên trên đầu gối của hắn, lưu lại một cái dấu chân ở phía trên.
Nàng vốn định đá thật mạnh, lại sợ gia hỏa này quá yếu, bị đá đến thương tật, chờ một lúc lại không có cách nào đi luyện bóng, cho nên chỉ là nhẹ nhàng đạp một cái.
Lạc Thanh Chu mở mắt ra, vỗ vỗ trên dấu chân đầu gối, sau đó lại đưa tới một bên đầu gối khác, nói:
- Quận chúa, đừng nóng giận, lại đá cái này một cái.
Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...
Lạc Thanh Chu gặp nàng cầm chặt nắm đấm, bộ ngực chập trùng, trừng mắt hai mắt, đằng đằng sát khí, vội vàng lại nói:
- Quận chúa, nếu không ta nằm xuống, ngươi dùng chân giẫm ta? Chỉ cần quận chúa không tức giận, làm sao lăng nhục ta cũng không đáng kể.
- Cút!
Nam Cung Mỹ Kiêu sợ mình thật bị hắn làm tức điên, thân thể uốn éo, hai chân giương lên, khoanh tay, nhắm mắt nằm ở nơi đó, không để ý đến hắn nữa.
Lạc Thanh Chu cũng nhắm mắt, an tĩnh lại.
Xe ngựa tiến vào nội thành, rất nhanh đứng trước cửa phủ Đoan Vương phủ.
Hai người một trước một sau xuống xe ngựa.
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy sương lạnh, không có để ý hắn, sắp đến sân bóng, mới dừng bước lại quay đầu nhìn hắn nói:
- Lạc Thanh Chu, lần sau nếu ngươi lại chọc ta, ta vung ngươi một mặt vôi, ngươi tin hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Tin. Bất quá quận chúa, cùng là vôi hiệp, sao nỡ ra tay với nhau?
Nam Cung Mỹ Kiêu khinh thường nói:
- Ngươi cũng xứng xưng vôi hiệp?
Lạc Thanh Chu nói:
- Được quận chúa anh minh dạy bảo, qua một đoạn thời gian, ta nhất định có thể trở thành một tên vôi hiệp hợp cách.
- Phốc...
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức nhịn cười, xụ mặt, trừng mắt liếc hắn một cái:
- Chẳng biết xấu hổ.
Nói xong, uốn éo bờ eo nhỏ nhắn nện bước đôi chân dài đi vào sân bóng, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Lạc Thanh Chu theo ở phía sau, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc trên sân bóng.
Đồng thời, bên ngoài sân bóng, cũng có một thân ảnh quen thuộc đang ngồi.
Hắn vội vàng đuổi kịp Nam Cung Mỹ Kiêu, thấp giọng nói:
- Quận chúa, Hoa Cốt và Nguyệt Ảnh kia cũng tới, Nguyệt Ảnh còn đá bóng ở trên sân bóng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy sững sờ, ánh mắt nhìn về phía sân bóng, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng:
- Chờ một lúc đừng nói lung tung, một mực thủ khung thành của ngươi là được.