Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1004: Vô sỉ (2)




- Được.

Lạc Thanh Chu đương nhiên sẽ không nói lung tung.

- Lạc Thanh Chu! Ngươi hôm nay tới ngược lại thật sớm, mau tới đây, hôm nay ngươi luyện tập chụp bóng giúp ta. Ngày mai sẽ phải đi vào trong cung, ngươi cần phối hợp tốt với chúng ta.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ ở trên sân bóng nhìn thấy hai người, lập tức la lớn.

Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Nam Cung Mỹ Kiêu mới đi tới sân bóng, Hoa Cốt ngồi trên ghế bên ngoài sân bóng đột nhiên đứng lên cười nói:

- Lạc công tử, thật là khéo.

Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, trực tiếp đi vào sân bóng.

Đoan vương gia Nam Cung Khác ngồi ở một bên khác với Hoa Cốt gặp một màn này, sửng sốt một chút, thấp giọng nói:

- Hoa Cốt cô nương nhận biết tiểu tử kia?

Hoa Cốt cười nhạt một tiếng, nhìn thân ảnh kia nói:

- Đương nhiên nhận biết.

Ánh mắt Nam Cung Khác lấp lóe, thấy nàng tựa hồ không muốn nhiều lời, cũng không dám hỏi lại, thấp giọng nói:

- Hỏa Nguyệt ở trong cung đến cùng như thế nào?

Hoa Cốt nói:

- Vương gia, hôm nay ta tới xem bóng, không nói chuyện của điện hạ.

Nam Cung Khác cười cười, không có hỏi nhiều, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên trên sân bóng.

- Lạc Thanh Chu, hôm nay giúp ta bảo vệ tốt cầu môn, nếu như bọn hắn đá vào, bản quận chúa cho ngươi đẹp mặt, hừ.

Trên sân bóng, Nam Cung Tiểu Nhuỵ hăm dọa.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nhìn đối diện một chút.

Nguyệt Ảnh mặc một thân trang phục màu đen, đứng ở đối diện.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nguyệt Ảnh vẫn như cũ thần sắc lãnh khốc, không biết có phải nhớ tới chuyện hồi sáng hay không.

Lạc Thanh Chu không nói gì, đi đến cầu môn.

- Đang!

Theo một tiếng chiêng vang lên, luyện tập bắt đầu.

Nguyệt Ảnh đoạt được bóng đầu tiên, lao qua Nam Cung Tiểu Nhuỵ, lập tức qua mặt thêm mấy người, ‘Phanh’ một tiếng, một cước đá cầu ở bên ngoài mười mét.

- Ba!

Lạc Thanh Chu ôm chặt, bóng da kịch liệt cuồn cuộn trong ngực hắn.

Hắn bị đụng ngã trên mặt đất, nhưng bóng vẫn không có tuột tay.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức vui vẻ nói

- Lạc Thanh Chu, bắt hay lắm!

Lập tức lại quay đầu cảnh cáo.

- Nguyệt Ảnh, nếu ngươi dám sử dụng vũ lực, bản quận chúa sẽ sai người ta phế ngươi.

Nguyệt Ảnh cung kính nói:

- Quận chúa yên tâm, Nguyệt Ảnh biết được quy củ.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ hừ một tiếng, chạy đến trước cầu môn nói:

- Lạc Thanh Chu, đem bóng cho ta.

Lạc Thanh Chu từ dưới đất bò dậy, ném cầu ra ngoài.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ dẫn bóng, bắt đầu bắn vọt hơn người.

Bên ngoài sân bóng.

Nam Cung Khác nhìn nữ nhi mình trên sân bóng, đột nhiên nói:

- Hoa Cốt cô nương, bản vương gần đây nghe được một tin tức, không biết là thật hay giả?

Hoa Cốt thản nhiên nói:

- Vương gia mời nói.

Nam Cung Khác cười cười, đột nhiên nhìn về phía nàng nói:

- Thái hậu giống như đang chọn lựa phò mã cho Trưởng công chúa, là thật sao?

Vừa nghe lời này, Hoa Cốt lập tức chấn động, dừng một chút, quay đầu nhìn hắn nói:

- Vương gia nghe ai nói?

Nam Cung Khác mỉm cười, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía sân bóng, không có lại nói tiếp.

Hoa Cốt biến đổi sắc mặt một hồi, ánh mắt cũng một lần nữa nhìn về phía sân bóng.

Lúc chạng vạng tối, luyện tập kết thúc.

Hoa Cốt mang theo Nguyệt Ảnh vội vàng rời đi, nhìn sắc mặt rất âm trầm.

Nam Cung Khác nhìn bóng lưng của hai người, trong mắt lấp lóe tinh quang, trên mặt một lần nữa lộ ra ý cười lấy lòng, quay đầu nói:

- Tiểu Nhuỵ, đá hay lắm!

Lạc Thanh Chu cùng Nam Cung Mỹ Kiêu thì mồ hôi đầy người, tiếp nhận khăn mặt người hầu đưa tới, lau lau, chuẩn bị cáo từ.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ đột nhiên nói:

- Sáng mai phải dậy sớm, các ngươi tới kịp không? Nếu không đêm nay ở trong phủ đi, chúng ta ban đêm có thể thảo luận một chút chiến thuật ngày mai.

Nam Cung Khác ở một bên lập tức nói:

- Không được. Mỹ Kiêu có thể ở đây, Thanh Chu nhất định phải rời đi.

Lạc Thanh Chu chắp tay cáo từ.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ rất không vui hừ một tiếng, nói:

- Lạc Thanh Chu, ngày mai nếu ngươi tới chậm, bản quận chúa sẽ giết người.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, cáo từ rời đi.

Ai ngờ vừa đi ra vương phủ, Nam Cung Mỹ Kiêu cũng đi theo ra ngoài, nói:

- Lạc Thanh Chu, đêm nay đi tới chúng ta nơi đó ngủ đi, ta đã nói với Vi Mặc.

Lạc Thanh Chu quay đầu nói:

- Đa tạ quận chúa, bất quá ta đêm nay còn có việc.

Nam Cung Mỹ Kiêu cau mày nói:

- Chuyện gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta đáp ứng với Bách Linh các nàng, đêm nay muốn trở về kể chuyện xưa cho các nàng nghe.

Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức cười nhạo một tiếng.

- Lạc Thanh Chu, lúc này, cái gì quan trọng nhất, ngươi cũng đừng quên! Chậm trễ ngày mai tranh tài, ngươi đừng mong lấy vị thuốc cuối cùng.

Lạc Thanh Chu đi xuống bậc thang nói:

- Sẽ không trì hoãn, ngày mai trời chưa sáng ta sẽ đi ra.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn bóng lưng hắn quật cường, nắm chặt lại nắm đấm, đi xuống bậc thang nói:

- Chờ ta! Lên xe ngựa, ta đi cùng ngươi!