Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1002: Thân thể này, quá quyến rũ (3)




- Thanh Chu...

- Nhạc mẫu, ta đang xào rau, ngài có thể đứng hơi xa ra một chút không?

- A, Thanh Chu, trên trán ngươi đổ thật nhiều mồ hôi, ta giúp ngươi lau một chút đi... A, món ăn này thơm quá, có thể để cho nhạc mẫu trước nếm một chút không? Chỉ nếm một chút, có được hay không?

Ống khói đang bốc lên đầy khói, mùi thơm theo gió bay xa.

Cơm còn chưa nấu xong, Tần nhị tiểu thư, Nam Cung Mỹ Kiêu, Thu nhi Châu nhi, còn có Tần Văn Chính Tần Xuyên, đều lần theo mùi thơm chạy đến.

Đương nhiên, Bách Linh, Hạ Thiền cũng tới.

Mà lúc này.

Trên cầu đá trong Tây Hồ, Hoa Cốt một bộ váy áo màu hồng đang đứng chỗ lan can, nhìn qua cái bóng trong hồ nước ngẩn người.

Nguyệt Ảnh cầm kiếm, đứng ở sau lưng nàng không nhúc nhích.

- Ta không nên dùng thân thể Hoa Cốt đi qua, khó trách từng đôi mắt kia đều cảnh giác nhìn ta... Thân thể này, quá quyến rũ.

- Tiểu thư, ngài không tức giận sao?

- Không có gì phải tức giận, Lạc tiên sinh là người có bản lĩnh thật sự, có chút tính tình mới bình thường. Bản cung nếu ngay cả chút lòng dạ này cũng không có, có thể nào đi đến hôm nay.

- Tiểu thư, vừa rồi ở ngoài cửa lớn...

- Gặp được người quen mà thôi. Bất quá rất thú vị, lần đầu tiên thấy được nàng giống như có chút khẩn trương.

Trên cầu đá, an tĩnh một lát.

- Tiểu thư, tiếp theo chúng ta đi nơi nào?

Hoa Cốt nhìn qua nước hồ xa xa, trầm ngâm một hồi, đột nhiên xoay người nói:

- Đi Đoan Vương phủ, nhìn Tiểu Nhuỵ đá bóng, đi thôi.

Nguyệt Ảnh không có lại nói tiếp, nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó đi theo sau lưng nàng lên xe ngựa.

- Oa, đồ ăn thật ngon!

- Thịt thật mềm, món này thật giòn, cơm thơm quá...

- Tiểu thư, người mau nếm thử.

Linh Thiền Nguyệt cung, trong hậu hoa viên, Bách Linh cong cong con ngươi, đang ăn say sưa ngon lành, mặt mũi tràn đầy hưởng thụ cùng hạnh phúc.

Trên bàn đá có đặt một hộp đồ ăn lớn.

Mùi thơm nồng đậm mà mê người tràn ngập toàn bộ hậu hoa viên.

Đây là sau khi Lạc Thanh Chu làm xong bữa ăn, được nàng và Hạ Thiền ‘Hộ tống’, tự mình đi qua.

- Cô gia thật lợi hại, còn biết làm cơm, hơn nữa còn có thể làm ra đồ ăn ăn ngon như vậy. Tiểu thư, về sau chúng ta có lộc ăn rồi.

Mặt mày Bách Linh hớn hở nói.

Tần đại tiểu thư ngồi trước bàn đá, an tĩnh nhìn đồ ăn tinh xảo trước mặt, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía nàng, dừng một chút, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Vậy ngươi về sau còn muốn theo ta cùng rời đi không?

Vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt Bách Linh lập tức cứng đờ.

Hạ Thiền cũng bưng bát, an tĩnh đứng dưới mái hiên.

Trong hậu hoa viên, đột nhiên lâm vào yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Bách Linh cau mày, đáng thương nói:

- Tiểu thư, có thể không nên rời đi hay không? Nơi này rất tốt, để cô gia mỗi ngày nấu cơm cho chúng ta, mỗi ngày cùng chúng ta ngắm trăng, kể chuyện xưa, không phải rất tốt?

Lập tức nhìn về phía dưới mái hiên, nói:

- Đúng không, Thiền Thiền?

Hạ Thiền nhìn thân ảnh tuyết trắng trong lương đình, không có trả lời.

Lại trầm mặc thật lâu.

Tần Khiêm Gia mới lên tiếng nói:

- Ăn cơm đi.

Bách Linh vội vàng bưng lên chén của nàng, ân cần đưa tới trước mặt của nàng, lấy dũng khí nói:

- Tiểu thư, ta muốn nói vài lời, coi như người không thích nghe, ta vẫn còn muốn nói. Cô gia rất tốt, hắn rất hiền, rất có bản sự, cũng rất cố gắng, đối xử với tiểu thư cũng rất tốt, mà lại nhìn cũng rất đẹp mắt, ta cảm thấy, cô gia... Xứng với tiểu thư.

Câu nói sau cùng, nàng dùng dũng khí rất lớn, lại dùng âm thanh nhỏ nhất nói.

Nói xong, ánh mắt thấp thỏm nhìn đối diện.

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tần Khiêm Gia vẫn như cũ không nhìn ra cảm xúc khác.

Bách Linh cúi đầu xuống, lại yếu ớt tăng thêm một câu:

- Ta cảm thấy, tiểu thư hẳn là cùng cô gia... Rất tốt.

Trong hoa viên lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Cơn gió lướt qua, một mảnh lá cây từ đầu cành bay xuống, xoáy xoáy, bay xuống lương đình.

Lúc này đã vào buổi trưa, ánh nắng tươi sáng, gió thu man mát.

Trưa hôm nay.

Trích Tiên cư bay ra mùi thơm, thật lâu không tan.

Một nồi cơm lớn và tất cả thức ăn đều bị đám người Tần gia ăn hết sạch.

Tống Như Nguyệt cùng mọi người hài lòng rời đi.

Tiểu Điệp, Thu nhi, Châu nhi, lưu lại thu dọn bát đũa, rửa sạch nồi bát vân vân.

Tần nhị tiểu thư thì đứng trong tiểu viện nói với Lạc Thanh Chu mấy câu.

Nam Cung Mỹ Kiêu thì mặt lạnh đi đến một góc, lấy ra roi da của mình, ‘Ba ba ba’ quật lấy một ngọn núi giả chỗ góc tường, tựa hồ đang thị uy.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, hỏi nhị tiểu thư nói:

- Ai chọc giận nàng rồi?

Tần nhị tiểu thư không khỏi mỉm cười, thấp giọng nói:

- Ngoại trừ ngươi, còn có ai?

Lạc Thanh Chu kỳ quái nói:

- Là bởi vì buổi sáng ta chống đối nàng? Lòng dạ hẹp hòi như thế? Hiện tại còn nhớ?