Vừa rồi ngươi rõ ràng là thân thể thật không thoải mái, hắn lại không theo ngươi trở về, mà đi nhìn Hạ Thiền trước. Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Tần nhị tiểu thư bất đắc dĩ cười một tiếng, khẽ thở dài một hơi, nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, chuyện này có chút phức tạp, chờ sau này ta sẽ nói cho ngươi biết.
Nam Cung Mỹ Kiêu cau mày hỏi lại.
- Về sau là lúc nào, vì sao hiện tại không thể nói?
Tần nhị tiểu thư ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, dừng một chút, nói khẽ:
- Về sau... Chính là thời điểm Mỹ Kiêu tỷ không thể không tiếp nhận.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy, càng thêm mê hoặc:
- Cái gì không thể không tiếp nhận?
Tần nhị tiểu thư mỉm cười, lôi kéo tay của nàng nói:
- Không nói cái này, Mỹ Kiêu tỷ, ngươi tiếp tục nói với ta chuyện Thanh Chu ca ca hôm qua đá bóng đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghi ngờ nhìn nàng một cái, cười nhạo nói.
- Không có gì đáng nói, chính là một chữ, giả.
Lạc Thanh Chu đi bếp sau, cầm rất nhiều đồ, về tới Trích Tiên cư.
Không nghĩ tới chân trước vừa trở về, Tống Như Nguyệt đã mang theo Mai nhi đi vào, cau mày nói:
- Thanh Chu, ngươi lại muốn làm cơm? Ngươi là người đọc sách, không được ngày ngày đi vào phòng bếp, người ta sẽ châm biếm.
Lạc Thanh Chu đang nấu nước ở trong phòng bếp, nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, trưa nay người muốn ăn ở chỗ này?
Tống Như Nguyệt nhìn thoáng qua nấm hương khô trong tay hắn, không nói gì.
Lạc Thanh Chu lấy đĩa, bỏ nấm hương khô vào, nói:
- Ta làm cho nhị tiểu thư ăn một chút, cũng chỉ làm cho mấy người. Nhạc mẫu đại nhân nếu ăn ở chỗ này, ta sẽ làm nhiều một chút.
Tống Như Nguyệt ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói:
- Ta không có vấn đề, ở nơi nào ăn đều giống nhau, bất quá nhạc phụ và nhị ca ngươi hình như đều thích ăn cơm ngươi làm, vậy ngươi làm nhiều chút đi, chờ một lúc ta bưng một chút qua cho bọn hắn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Được.
Khóe miệng Tống Như Nguyệt giật giật, đi qua đeo lên tạp dề, nói:
- Đến, ta giúp ngươi sắc đồ ăn.
Mai nhi cũng bận bịu tới hỗ trợ.
Tiểu Điệp thì đưa củi vào bên trong bếp lò.
Sau khi nước sôi, Lạc Thanh Chu lấy mấy quả cà chua, dùng dao bổ ra, bỏ vào trong tô, bắt đầu múc nước sôi đổ vào.
Cà chua thời đại này đến từ quốc gia khác, hương vị càng ngon, càng thêm tự nhiên.
Tống Như Nguyệt đang ở bên cạnh gọt, sắc đồ ăn, một mực vụng trộm nhìn động tác của hắn, gặp thế vội vàng hỏi:
- Thanh Chu, ngươi đang làm gì? Cắt cà chua ra xào là được rồi, ngươi dùng nước sôi đổ lên nó làm gì?
Lạc Thanh Chu cầm lên một quả cà chua vừa hâm xong từ trong chén, đặt ở trên thớt, ngón tay nhẹ nhàng xé vỏ ra từ trên vết cắt, bỏ cà chua thật mỏng màu đỏ bị xé xuống, đáp lời.
- Nhạc mẫu ngài nhìn, trước tiên lột bỏ vỏ cà chua ra lại xào, hương vị và cảm giác sẽ thơm ngon hơn. Mỗi lần xào cà chua trước đó, chúng ta ăn đều muốn bỏ vỏ ra, không phải sao?
Tống Như Nguyệt nghe vậy nháy nháy mắt, thấy hắn thoải mái hai ba thao tác đã lột trần trùng trục cà chua, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Đổ nước sôi vào một chút đã có thể lột vỏ rồi? Tại sao sẽ như vậy?
Lạc Thanh Chu đang bóc vỏ một quả cà chua khác, thuận miệng nói:
- Nó sợ nóng, tựa như nhân loại chúng ta sợ nóng, khi nóng muốn cởi quần áo ra vậy.
- Phốc ——
Vừa nghe lời này, Tiểu Điệp đang đưa củi vào bếp lò và Mai nhi đang sắc đồ ăn đều ‘Phốc phốc’ một tiếng, nhịn không được bật cười.
Tống Như Nguyệt ngẩn người mới kịp phản ứng đây là câu đùa vui, không khỏi lườm hắn một cái, nói:
- Chỉ thích nói bậy. Người đọc sách, miệng không đứng đắn.
Nói xong, nàng tiếp tục gọt đồ ăn, đột nhiên ‘phốc phốc’ bật cười một tiếng.
Lạc Thanh Chu lại lấy mấy quả trứng gà.
Chờ hắn cắt gọn khối thịt bò ra từng miếng, lại đánh hai quả trứng gà, lấy ra lòng đỏ trứng gà, sau đó đổ hết lòng trắng trứng gà vào bên trong khối thịt bò, bắt đầu quấy.
Tống Như Nguyệt gặp thế, lại không hiểu hỏi:
- Thanh Chu, đổ trứng gà vào bên trong thịt bò là muốn làm gì? Mà sao ngươi chỉ cần lòng trắng trứng thôi?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vì để cho thịt bò xào sẽ không dai, nhạc mẫu đại nhân, đợi lát nữa ăn ngài sẽ biết.
Tống Như Nguyệt ‘A’ một tiếng, không có lại thái đồ ăn, trực tiếp đứng ở sau lưng hắn, bắt đầu hiếu kì mà chuyên chú nhìn.
- Thanh Chu, rau xanh này làm sao để ở trong nước nóng một chút đã lấy lên? Có thể ăn sao?
- Có thể ăn, là rau trộn.
- Thanh Chu, sao ngươi xào thịt còn bỏ rượu vào? Sẽ có mùi rượu hay không?
- Sẽ không, vì khử mùi tanh. Rượu vào nồi sẽ mang theo mùi tanh bốc hơi hết, không có mùi rượu.
- Thanh Chu, ngươi nấu cơm làm sao còn bỏ dầu vào?
- Chỉ thả vài giọt, cho thơm.
- Thanh Chu, món này của ngươi làm sao làm không giống lần trước?
- Tăng thêm một vị hải sản, hương vị càng ngon.