- Không nghĩ tới ngươi quá nhạy cảm, nhị tiểu thư vừa rồi còn bảo ta tới thay nàng xin lỗi ngươi đây.
Hạ Thiền dụi dụi con mắt, bả vai run run một chút, nhìn hắn hỏi.
- Thật?
Lạc Thanh Chu nói:
- Thật.
Hạ Thiền ngậm lấy nước mắt, lại nhìn hắn một hồi, nói:
- Gạt người, là, chó con.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Được.
Nói rồi, đưa tay nắm đôi chân nhỏ đang mặc vớ lưới tuyết trắng của nàng, vuốt ve mấy cái nói:
- Thiền Thiền, muốn cô gia giúp ngươi đổi một đôi vớ mới không? A!
Kiếm trong tay Hạ Thiền đột nhiên đập vào trên mu bàn tay của hắn, hai chân co rụt lại, núp ở phía dưới váy, cái má có chút phồng lên, nhìn hắn chằm chằm.
Lạc Thanh Chu vuốt vuốt mu bàn tay, ngượng ngùng đứng lên nói:
- Vậy ngươi nghỉ ngơi, cô gia muốn trở về đi học, sáng sớm đã bị các ngươi kéo tới đây kể chuyện, lãng phí thời gian tốt đẹp của cô gia.
Nói xong, quay người đi ra khỏi gian phòng.
Hắn xoay người, nhìn hậu hoa viên một chút, vốn muốn đi cáo từ Tần đại tiểu thư, nghĩ nghĩ, vẫn là trực tiếp rời đi.
Ra cửa, hắn chưa có trở về Trích Tiên cư, trực tiếp đi Mai Hương Uyển.
Từ sắc mặt nhị tiểu thư tái nhợt vừa rồi đến xem, nàng vừa rồi không phải cố ý ho khan, mà chân chính bị hàn khí trong cơ thể Hạ Thiền xâm lấn, cho nên mới nhịn không được ho khan.
Nhị tiểu thư cực kì thông minh, không có khả năng không biết nàng ho khan sẽ làm cho trong lòng Hạ Thiền cảm giác tội lỗi như thế nào.
Xem ra bệnh của nhị tiểu thư càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn nhất định phải mau chóng lấy tới một vị thuốc cuối cùng, tranh thủ thời gian nấu thuốc cho nhị tiểu thư phục dụng, giúp nàng ổn định bệnh tình.
Đi vào Mai Hương Uyển.
Châu nhi đang ở trong tiểu viện luyện tập phi đao, gặp hắn vào cửa, tựa hồ muốn khoe khoang một chút, ném hai thanh phi đao cùng một lúc, đều trúng hồng tâm.
Lạc Thanh Chu rất cho mặt mũi vỗ tay nói:
- Châu nhi thật lợi hại.
Châu nhi đắc ý giương cằm, lúc này mới nói:
- Tiểu thư và quận chúa đang nói chuyện trong thư phòng, cô gia trực tiếp đi vào là được.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại ở trước mặt nàng, nhìn cửa sổ thư phòng đóng chặt một chút, hỏi:
- Thân thể nhị tiểu thư như thế nào?
Châu nhi nói:
- Trở về uống mấy ngụm thuốc, không có ho khan, bất quá sắc mặt vẫn khó coi.
Lập tức lại hỏi:
- Cô gia, sương sớm Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ, lúc nào mới có thể lấy?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Qua mấy ngày nữa, hẳn là còn đang thu thập.
Châu nhi thở dài một hơi, nhìn hắn nói:
- Cô gia, nghe nói ngươi ngày mai muốn đi trong cung đá bóng, nhất định phải đá cho hay đó, tranh thủ để vị tiểu quận chúa kia đem thuốc cho chúng ta.
Lạc Thanh Chu nói:
- Biết.
- Kẹt kẹt...
Lúc này, cửa sổ mở ra.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần, có chút nhíu lại lông mày đứng bên cửa, mặt mũi tràn đầy thấp thỏm nhìn hắn hỏi.
- Thanh Chu ca ca, Hạ Thiền thế nào?
Lạc Thanh Chu đi đến bậc thang, đứng ở trong hành lang nói:
- Nàng không sao, ta nói với nàng là muội cố ý ho khan, còn giúp muội nói xin lỗi nàng.
Tần nhị tiểu thư lúc này mới thở dài một hơi, nói:
- Vậy là tốt rồi, tạ ơn Thanh Chu ca ca.
Lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu xuất hiện ở sau lưng nàng, mặt lạnh chất vấn:
- Lạc Thanh Chu, tối hôm qua bảo ngươi đến giảng « Anh Hùng Xạ Điêu Truyện » cho chúng ta, vì sao ngươi không đến?
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Ta mệt, muốn nghỉ ngơi.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh một tiếng, mỉa mai:
- Đi kể chuyện cho chị vợ lâu như vậy, không mệt mỏi sao?
Mặt Lạc Thanh Chu không thay đổi nhìn nàng nói:
- Có quan hệ với ngươi sao?
- Ngươi...
- Mỹ Kiêu tỷ, đừng nóng giận.
Tần nhị tiểu thư gặp hai người giương cung bạt kiếm, vội vàng thuyết phục, sau đó nói với Lạc Thanh Chu:
- Thanh Chu ca ca, ta không sao, huynh đi về nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn muốn theo Mỹ Kiêu tỷ đi đá bóng đây.
Nam Cung Mỹ Kiêu cứng cổ lên, hừ lạnh nói:
- Ta không mang hắn theo.
Lạc Thanh Chu đáp trả.
- Chính ta biết đường.
Nói xong, quay người rời đi.
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy tức giận nhìn bóng lưng hắn chằm chằm, đợi hắn đi ra tiểu viện, cả giận nói:
- Vi Mặc, chính ngươi xem thái độ của hắn. Ta dù sao cũng là quận chúa, hắn vậy mà vô lễ, có phải hắn cảm thấy hắn thi đậu cử nhân, leo lên Trưởng công chúa liền bắt đầu có chỗ dựa, bắt đầu không coi ai ra gì hay không?
Tần nhị tiểu thư lúng túng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, Thanh Chu ca ca hôm nay tâm tình không tốt, ngươi đừng trách hắn. Chờ lần sau tâm tình của hắn tốt, ta bảo hắn bồi tội ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng một chút, ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng, nói:
- Vi Mặc, ngươi thành thật nói cho ta biết, Hạ Thiền kia và hắn là có quan hệ như thế nào? Sao hắn lại lo cho người ta như vậy?