Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 9: Bài học




Chương 9: Bài học

Không gian tĩnh lặng, hồi lâu, lão Agasan mới dẫn Saul ra sau vườn, một khoảng đất trống nho nhỏ hiện ra trước mắt, một vài luống rau tươi tốt, xanh rờn, xếp thành hàng thẳng tắp. Phía xa vài mét, một con bù nhìn rơm được được cắm thẳng xuống đất.

"Đây là nơi tôi sẽ dậy cậu cách kiểm soát ma lực, tìm ra nguồn mana trong cơ thể." Lão Agasan nói, tấm lưng còng đi về phía trước.

Saul nhìn theo, lão Agasan giơ tay ngang trước mặt, không khí vặn vẹo, không gian trong lòng bàn tay như bị đốt nóng, từng đốm đỏ li ti hiện ra, một đốm, hai đốm, rồi ngày càng nhiều, một q·uả c·ầu l·ửa được tạo thành, nhỏ như quả bóng golf.

Lão Agasan chuyển động nhẹ cánh tay, q·uả c·ầu l·ửa đốt cháy không khí, bay thẳng về phía bù nhìn rơm phía trước, tạo thành một vét cháy đen trước ngực.

"Đây là ma pháp nguyên tố lửa, dựa vào sự ma sát của không khí mà tạo thành."

Quay qua nhìn Saul, khuôn mặt thất thần, mồm há hốc vì ngạc nhiên.

Lần đầu tiên trong đời, hắn được tận mắt nhìn thấy thứ được gọi là ma pháp, nó đẹp một cách ma mị và huyền ảo.

Đã có những giấc mơ thời niên thiếu, hắn nhìn ngắm bản thân mình trong gương, vào vai anh hùng mà xả thân trượng nghĩa. Để giờ đây khi thực sự được chạm vào nó, chỉ còn cách một lớp vải mỏng nữa thôi.

Hắn thôi thất thần, lắng nghe lão Agasan chỉ bảo, giọng nói ôn tồn mà lắng đọng, như ru con người ta vào cõi thiên thai.

"Thả lỏng cơ thể, nghĩ về cốc thuốc ban nãy, mặt nước tĩnh lặng, rồi dần dần, có một dòng xoáy xuất hiện, nó lớn lên, ngày càng lớn, tựa như vòi rồng cuồn cuộn."

Saul nghe theo, hắn thả lỏng cơ thể, cố gắng suy nghĩ.

Nhưng...



Không khí xung quanh lắng động, đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chẳng có gì xảy ra hết. Saul hơi thất vọng về bản thân, dường như là hắn trở lại thời tiền kiếp, bất lực với mọi thứ trong cuộc sống, chỉ có thể dùng game để xoa dịu đi nỗi đau đó.

Trời ngả về chiều, thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Saul thả lỏng thân thể, bước ra ngoài cửa, gió thổi lành lạnh sượt qua má, thình thoảng còn có vài chiếc lá bị cuốn theo.

"Hôm nay đến đây thôi." Lão Agasan nói, tay đang cầm chén thuốc thảo mộc, thỉnh thoảng nhấp miệng rồi chép chép.

Thấy Saul ngập ngừng như có điều muốn hỏi, lão mới nói luôn. "Cậu có thắc mắc gì thì cứ hỏi, không cần giấu."

Saul nghe thế thì nói ra suy nghĩ của mình, có điều tâm trạng hắn khá bồn chồn.

" Liệu có cách nào, như là thông báo đến người dân xứ Inferno hay không, dùng ma thuật gì đó."

Lão Agasan nghe xong điều đó, chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn, đôi mắt mờ đực tưởng chừng như không có tiêu cự, lại tựa vòng xoáy nhìn thấu tâm can.

Agasan lắc đầu, lão không nói gì, xoay người, tay châm chậm đóng cửa.

Bi ai thay.

Ánh chiều tà chiếu lên bóng hình cô độc, khảm nạm xuống mặt sàn. Anh hùng đã về tuổi xế chiếu, suy cho cùng, cũng không thể thắng nổi thời gian.

Vòng xoáy của số phận cuộc đời cứ thế mà tiếp diễn, có lẽ, ở một thế giới song song nào đó, Saul vẫn còn nằm thư thả mà xem tivi, ăn bimbim, hay chơi đùa với vài con mèo lông vàng mềm mại, ngửi mùi hương đồ ăn từ gian bếp của mẹ. Tối đến bố mẹ sẽ trách móc hắn vì mải xem tivi, mải chơi game mà không chịu ra ăn cơm.



Hay ở một thế giới nào đó, hắn có thể ngồi trên con xe máy cà tàng của mình, dong duổi khắp các miền quê đất nước, lúc nào nhớ nhà thì lại quay đầu, làm lãng khách hồi hương.

Có lẽ.

Ở một thế giới nào đó.

Saul mỉm cười tự diễu, nhìn về cánh tay cụt ngủn bên phải, ống tay áo được buộc thành nút. Cũng đúng, đến ngay cả bản thân hắn còn lo chưa xong, lại lấy đâu ra tự tin mà lo cho cả ngàn người người.

Bất giác, trên mặt có một dòng nước nóng chảy xuống. Hắn nhẹ nhàng lấy tay gạt đi.

Bây giờ, yếu đuối cho ai xem?

"Anh Saul." Tiếng Lilit từ xa vang vọng tới, con bé chạy một mạch đến trước mặt hắn, từng giọt mồ hôi như hạt đậu lăn trên chán, vài sơi tóc dính vào khuôn mặt, một vẻ hoạt bát đáng yêu.

"Ừm, Lilit." Hắn xoa đầu cô bé. "Tìm anh có việc gì hả?"

Lilit lắc đầu, đoạn lấy ra một cây kẹo que đưa cho hắn, màu vàng óng như ngọc.

"Cho anh này."

Saul mỉm cười nhận lấy, hắn có cảm giác như cô bé này là người em của hắn ở kiếp trước, đôi mắt sáng như ánh trăng phản chiếu dưới hồ. Quần áo có vẻ hơi bui bẩn, Saul đưa tay khẽ phủi bụi cho Lilit, đồng thời hắn cũng cảm ơn cô bé luôn.

Lilit không nói gì, mỉm cười rồi chạy đi, tựa như con gió mùa xuân, phút chốc đã không thấy thân ảnh.



Ngậm lấy kẹo, vị đắng quen thuộc tràn vào lưỡi, hắn lững thững bước đi về nhà, trời chiều chiếu từng tia nắng nhẹ, vàng cam ấm áp, len lỏi qua từng kẽ lá, mái nhà. Đoán chừng nếu có con mèo mướp của hắn ở đây, thì sẽ lại lười biếng mà nằm ườn ra mặt đất, tùy ý để hắn vuốt ve cái bụng béo ú.

Tiếc là không thể.

Về phòng, do cả buổi tinh thần mệt mỏi, nên Saul vừa đặt người xuống là ngủ luôn, lúc tỉnh dậy, trời đã tối mờ, hắn mở cửa ra xem, bên ngoài đang bập bùng bếp lửa, hẳn là người dân lại tập chung ngồi tám chuyện với nhau. Hắn đi ra ngoài đấy, bụng vang lên từng tiếng ục ục.

Lão Agasan thấy hắn ra, tiện thể đưa cho hắn một xiên thịt, mùi thơm tràn vào trong mũi làm Saul không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Saul phủi phủi khúc gỗ rồi ngồi xuống, xiên thịt vào miệng, có lẽ do đói nên hắn ăn ngấu nghiến, cũng không để ý đến mỡ chảy đầy tay, thỉnh thoảng còn lấy tay áo để lau miệng.

Lão Agasan nhìn thấy thế thì mỉm cười, vết nhăn ở mắt xô lại với nhau.

"Cậu Saul không cần vội, thịt vẫn còn ở đây mà."

Saul cười ngượng ngùng, cái tính tham ăn này của hắn vẫn không bỏ được, ý hệt như ở tiền kiếp, cứ thấy đồ ăn ngon là hắn chảy nước miếng, đi qua hàng xiên bẩn thì than ôi, bản thân hắn phải ăn cả chục xiên thì mới thôi thòm thèm, huống chi kiếp này còn thiếu ăn thiếu mặc, xuyên qua lâu như vậy mà chỉ toàn ăn bánh mì, hơn nữa còn cứng như đá.

Lão Agasan ngồi bình thản mà nướng thịt, mặc dù vẻ bền ngoài của lão khoác lên một màu t·ang t·hương, nhưng mà lúc này hai tay đoang thoăn thoắt xiên thịt vào những xiên gỗ nhọn, Saul trố mắt ra nhìn, quả là người có kinh nghiệm, đôi tay thuẩn thục như nước chảy.

"Cậu Saul có một điều mà tôi chưa nói cho cậu." Lão Mourir nói. "Ở bên ngoài làng cậu không được dùng ma pháp, tuyệt đối không." Giọng điệu chắc chắn, tựa như cánh cáo Saul rằng việc dụng ma pháp bên ngoài là việc cực kì nguy hiểm.

Saul hiểu ý lão Agasan định nói là gì, hắn đáp lại. "Ông yên tâm, lần trước ông có nói thần minh có rất nhiều tai mắt ở xung quanh đây mà, tôi chắc chắn sẽ nhớ kỹ."

Lão Agasan nghe thế thì mỉm cười. "Tất cả đều vì lo cho cậu thôi, cậu là hi vọng cuối cùng của nhân loại mà."

Nghe lão nói như thế, Saul đột nhiên cảm thấy tim mình hẫng một nhịp, chưa bao giờ hắn cảm thấy đôi vai mình nặng đến thế, nhưng hắn vẫn do dự mà nói.

"Nhỡ đâu, tôi không phải là..."

"Cậu Saul." Lão Agasan ngắt lời hắn, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ nghiêm túc, như là người lớn tuổi răn dạy trẻ nhỏ. "Nếu Mourir đã chọn cậu, thì chắc chắn phải có lí do. Vậy nên, cậu cứ yên tâm luyện tập ở đây, khi đủ lông đủ cánh rồi, Mourir sẽ quay về rước cậu đi, còn nhiều thứ mà cậu phải học hơn nữa."