Chương 10: Hiro?
Trăng tròn vành vạnh, đêm thứ 2 ở ngôi làng yên bình này, bên ngoài tiếng côn trùng kêu truyền đến trong phòng.
Saul không ngủ được, hắn nhìn về phía cửa sổ, ánh trăng lọt qua khe cửa, tia sáng đậu trên mặt giường.
Thực sự là một đêm khó ngủ. Saul lẩm bẩm trong đầu, hắn ngày càng phát hiện bản thân đang biến thành một thằng đa nhân cách, đủ các loại giọng nói vang lên trong đầu.
Saul đứng dậy, xỏ đôi dép được làm bằng cỏ, đi ra ngoài.
Tiếng cửa cọt kẹt vang lên. Mọi người trong làng đều đã ngủ, xung quanh chỉ còn tiếng kêu của côn trùng, vang lên như một bản hòa ca lãng mạng dưới ánh trăng.
Và trăng vẫn còn tròn, ánh sáng yếu ớt dọi đường đi, Saul nhẹ nhàng tản bộ, hít thở khí trời. Không khí trong lành khác xa thế giới cũ, thế kỉ 21 đầy khói bụi, có lẽ ở đây con người ta cũng không phải lo vì vấn đề hít phải bụi mà c·hết.
Hoặc có lẽ là có đi.
Saul ngẫm nghĩ, dù cho không c·hết vì bụi, cũng có cả ngàn cách c·hết khác đau đớn hơn, nhưng cảm giác bụi bẩn kẹt ở trong phổi không dễ chịu tí nào.
Phía đông làng có một hồ nước nhỏ cho người dân sinh hoạt, hắn tản bước đến đó, hai bên đường gió thổi, cây cao khẽ động, cỏ dại khẽ lay, vài con đom đóm lập lòe nấp sau lá.
Quái lạ, ở thế giới này mà cũng có đom đóm.
Suy nghĩ vẩn vơ, thoáng chốc Saul đã đến cạnh hồ, chu vi hồ nhỏ, nhưng mặt hồ phẳng lặng, nước trong vắt nhìn thấy cả đáy, ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ, tựa như thật. Hắn tìm một gốc cây rồi ngồi xuống, lưng dựa vào thân cây, tiện tay, bứt ngọn cỏ bên cạnh rồi ngậm lên mồm, thế là thành hiệp khách.
Haha. Đúng là ngốc nghếch. Còn nhiều thứ hơn phải lo, vậy mà hắn lại đi suy nghĩ linh tinh những thứ gì.
Chỉ là, hắn nhớ nhà quá. Không biết có ai trong tám tỷ người ở trái đất, cũng đang ngắm nhìn trăng như ở đây không?
Saul thả lỏng thân thể, nằm ườn ra đó, gió thổi nhẹ nhàng mà êm dịu, tiếng con trùng kêu như lời à ơi ru hắn ngủ, bất giác, hắn ngủ thật.
Chỉ là, đột nhiên có cảm giác ấm nóng trong tay, Saul mở mắt, ánh sáng nho nhỏ trong bàn tay, tựa như viên cầu lửa nhỏ.
"Cầu lửa nhỏ?"
Saul giật mình ngồi thẳng dậy. Một q·uả c·ầu l·ửa bí tí teo hiện lên trước mắt, lập lòe như ánh mặt trời. Vậy mà không biết từ khi nào, hắn đã có khả năng xử dụng ma pháp.
Saul vội vàng nhớ lại cảm giác lúc nãy, cảm giác thân thể thả lỏng, khoan khái, rồi tâm trí nương theo chiều gió, thổi từ từ, nhẹ nhàng.
Đùng, ánh mặt trời li ti lại hiện ra trong lòng bàn tay, không thể ngờ được, Saul không tự chủ được cười lên ha hả, mặt hồ gió thổi nước lăn tăn, trôi dần đến bờ rồi lại quay về phẳng lặng.
Trước mặt hồ, bóng đen in dấu, ánh lửa nhấp nháy liên hồi, tựa như động cơ vĩnh cửu không bao giờ tàn.
Vương đô Deus.
Đây là nơi sầm uất và trù phú nhất ở lục địa Đen, vì là nơi có vị thế đắc địa, trung tâm của lục địa, bốn phương tụ về, nên nơi đây dường như ngày đêm không khác nhau là mấy, tiếng dòng người huyên náo không dứt, đêm đã buông xuống từ lâu, nhưng hai bên đường đèn đuốc vẫn sáng trưng, một vài đôi tình lữ tản bộ dưới ánh trăng, lẵng mạng và yên bình.
Giữa vương đô, tòa thánh đường nguy nga hũng vĩ, lấp lánh cho dù ở dưới ánh trắng yếu ớt, tỏa ra hơi thở của thần minh khiến không ai dám có suy nghĩ khinh hờn. Sâu bên trong, từng bức tượng thần khổng lồ hiện ra, mang vẻ thánh quang lấp lánh, có tượng ba đầu, có tượng sáu tay, đủ các loại hình dạng kì lạ.
Thánh đường trải thảm đỏ, Luna bước chân nhẹ nhàng, đằng sau, tên thanh niên đầu bù tóc rối đi theo, chỉ là một cánh tay đã bị cụt, vẻ mặt hắn hiện ra sự hiếu kì, hết nhìn đông rồi nhìn tây, tựa như đứa trẻ mới khám phá ra điều mới mẻ trong cuộc sống.
"Đứng đây được rồi." Luna dừng lại bước chân, đuôi áo lay động, đôi tay mảnh khảnh được bao bọc bởi vải đen. Nói xong, Luna quay mặt về phía các tượng thần minh, lẩm bẩm, từng câu từng chữ trôi qua, ánh sáng vang yếu ớt dần xuất hiện, càng ngày càng sáng, chói đến mức con người ta không thể mở mắt.
Tên thanh niên dùng đôi tay còn lại che mắt, chờ cho từng tia sáng qua đi, trước mặt dần hiện rõ. Thần minh xuất hiện, hoặc có thể nói, chỉ là một quả cầu màu vàng, mang trong mình ánh sáng tinh khiết.
"Anh hùng..." Quả cầu vàng phát ra tiếng, không rõ nam nữ, nhưng lại mang trong mình giọng nói uy nghiêm.
Hiro đứng thẳng người, cuối cùng hắn cũng đợi được đến thời khác này, với kinh nghiệm phong phú trong đầu hắn, chỉ cần khi nhận được thần ban ân thì sẽ có thể bộc phát toàn bộ sức mạnh, tiến lên con đường làm bá chủ. Hắn cười thầm, nụ cười không tự chủ được mà gương lên.
Mặc dù trong thân tâm hắn đang cười thầm, nhưng Hiro vẫn trưng ra một vẻ sợ sệt, người co ro lại. Thấy thế, Luna khẽ lên tiếng an ủi.
"Không sao, Anh hùng, cậu là người may mắn được thần minh chọn lựa, chỉ cần đứng yên và tiếp nhận ban phước thôi."
Nói xong, một chùm sáng chiếu đến, không gian bốn phía một màu quang huy, Hiro cảm giác được có một luồng năng lượng ấm nóng chui vào trong cơ thể, cứ như vậy, hắn đã nhận được thần ban phúc?
Mưu kế đã lâu, cuối cùng cũng đạt được.
Niềm vui trong lòng không thể kìm được, Hiro bất giác nở một nụ cười.
Thần ban ân xong, ánh sáng cũng dần biến mất, trước mặt không còn quả cầu nào nữa, chỉ có những tiếng vọng lại từ hư vô.
"Anh hùng, tiếp theo chính là con đường của ngươi."
Luna lặng nhìn tên thanh niên đang hớn hở trước mặt, bình tĩnh mà nói.
"Tiếp theo tôi sẽ đưa cậu vào ngôi trường thánh Movas, cậu sẽ học tập những kĩ năng và kiến thức ở đó, nhưng đừng quên những gì tôi đã nói với cậu, Anh hùng."
"Tôi biết rồi." Hiro gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng cũng chẳng có ai có thể biết, trong thân tâm hắn thực sự đang nghĩ gì.
Hạ dương sáng tỏ, một ngày mới lại trôi qua.
Phía bắc lục địa một màu thu lồng lộng gió. Từng chiếc lá vàng ve vẩy dưới ánh nắng chan hòa mặt trời, nhưng cũng có vài chiếc lá bay bay, âm thầm rời cành rơi xuống mặt đất, xung quanh người đi đường che mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt, nhìn xa ra thấy có thể thấy đường phố mang một màu sắc trầm ấm của thời gian đã cũ, tựa như mỗi viên gạch, viên sỏi, đá ở đây đã trải qua cả hàng triệu năm tuế nguyệt, dòng người đi lại tấp nập, từng tòa nhà sừng sững trước mắt, cao đến vài chục mét.
Nơi đây còn được mệnh danh là vùng đất thánh.
Đúng vậy, tại sao không phải vương đô Deus, mà lại là một nơi xa lắc xa lơ về phía bắc như này.
Cũng chính vì, đây là nơi đầu tiên mà thần minh đặt chân đến thế giới loài người. Không có những câu chuyện thần thoại như tạo ra loài người hay gì đó, sự thật là, loài người tồn tại trên mặt đất trước cả thần mình.
Cũng có thể, vào một ngày trời đẹp gió của mấy ngàn năm trước, thần minh vô ý đi qua nơi này, lại thấy con người đáng thương mà hạ xuống phàm trần ban ân.
Nhưng thực tế, thần minh vì đâu mà sinh ra, không ai biết cả, chỉ biết rằng khi ấy, con người được thần minh ban phúc mà dạy cho cách trồng trọt, dạy cho cách thêu thùa may vá, một số người còn may mắn đến độ nhận được thần ân, mang trong mình sức mạnh kinh khủng của một vị thần.
Từ đó, thần minh trở thành biểu tượng bất diệt, không thể thay thế trong lòng của loài người đến tận nay, năm 131 sau đại t·hảm h·ọa.
Hoặc, cũng có thể là không.