Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 8: Khó tin




Chương 8: Khó tin

Điều đó là bất khả thi, Saul lắc đầu, hắn không hiểu được tại sao lão Mourir chỉ dựa vào linh cảm mà làm như thế.

"Tại sao lại không chứ." Mourir bình tĩnh đáp.

Bên cạnh, Đại tế tự Agasan cầm chiếc gậy chống, từ từ đứng lên.

"Ông Mourir chưa bao giờ nhìn sai người đâu, cậu Saul."

Thấy hai người nói như thế, Saul chỉ biết câm nín, hắn không tiếp tục hỏi nữa, trời đã gần sáng rồi, xung quanh có thể nghe tiếng chim hót văng vẳng truyền đến bên tai.

Được rồi, hắn sẽ xác nhận chuyện này là đúng hay sai sau, giờ thì có lẽ nên đi nghỉ trước.

Saul đứng lên, trọng tâm không vững làm hắn có chút choáng, tai ong ong một lúc mới bình thường lại được. Hắn phủi phủi bụi gỗ dưới đít quần, quay đầu nhìn hai ông già đang ngồi tám chuyện tiếp bên bếp lửa, nói một tiếng tạm biệt rồi đi về phía căn nhà đã được chuẩn bị.

Ý đang định thực hiện, tiếng lão Mourir bất chợt vang lên phía sau lưng. "Tôi biết cậu vẫn còn chưa tin hoàn toàn, nhưng sớm thôi, chuyện xảy ra với thành Inferno sẽ làm cậu nhận rõ bộ mặt của lũ thần minh."

"Thành Inferno." Saul nghi hoặc quay đầu, trước mặt là một dấu hỏi to đùng. Tuy thành Inferno không liên quan gì đến hắn, nhưng mà ở đó cũng chiếm hàng ngàn nhân khẩu.

Rõ ràng là Mourir biết chuyện gì đó liên quan đến Đại t·hảm h·ọa lần 2. Và rất có thể lão Mourir là một trong những người đồng đội của vị anh hùng năm xưa theo lời lão.

Suy nghĩ đến đây, Saul bình tĩnh chờ lão Mourir nói tiếp, nhưng Đại tế tự mới là người tiếp tục, lão dùng quải trượng gạt những cục than đỏ hỏn vào trong ngọn lửa đang cháy rực, sâu trong con mắt đục ngầu phản chiếu hình ảnh của nó, nóng rực, tựa như ngọn núi lửa sắp phun trào.

"Lũ thần minh muốn hiến tế cả tòa thành để ngăn cản lũ ngoại lai." Agasan nói, giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ.



Saul giật mình, nếu thật sự như thế, thì về cơ bản thế giới này khác hoàn toàn những gì hắn biết. Thần minh không mang trong mình xứ mệnh cứu giúp con người mà lại lấy con người ra để tàn sát, nhằm ngăn chặn lũ sinh vật ngoại lai?

Thật tàn nhẫn!

Lão Mourir thẳng lưng, khẽ vặn thân thể, đặt tẩu thuốc xuống đất.

"Chuyện sẽ sớm xảy ra thôi, chút nữa tôi sẽ lên đường hướng về phương bắc, cậu Saul nên ở lại cùng với Agasan, những gì cậu còn thắc mắc, cứ hỏi ông ta."

"Vả lại." Lão Mourir chầm chậm nói ra. "Lũ thần minh có tai mắt ở khắp nơi, ở Inferno lại càng nhiều, chỉ cần lộ ra một tiếng thôi thì cậu sẽ c·hết mà không biết tại sao mình c·hết. Cậu ở lại ngôi làng này là tốt nhất rồi, ở đây có kết giới của Agasan, có thể bảo vệ cậu một thời gian."

Nói xong, lão Mourir đứng dậy, thân thể nhỏ bé gầy yếu, tựa như cọng cỏ trước gió. "Tôi đi nghỉ trước, cậu cũng nên đi thôi."

Thấy lão nói như thế, Saul cũng nghe lời mà đi về phòng . Căn phòng được chuẩn bị cho hắn tốt hơn rất nhiều so với căn phòng mục nát, ẩm thấp của lão Mourir ở Inferno, Saul lê thân thể tàn tạ nằm xuống giường, kê đầu lên chiếc gối làm bằng da động vật. Hắn giơ tay trái lên, khẽ nắm vào khoảng không trước mặt.

Nếu hắn thật sự là anh hùng?

Làm sao hắn có thể đẩy lùi lũ ngoại lai chỉ với bộ thân thể tàn tật này?

Đầu óc của hắn rồi bời, ngay giờ đây, hắn chỉ có thể chờ đời điều sẽ xảy ra với cả ngàn con người ở Inferno.

Điều đáng sợ nhất đối với một con người, đó là đối mặt với những thứ mà bản thân còn không biết là gì.



Tiếng chim hót vang lên văng vẳng quanh đây, ánh dương của ngày mới đã đến, rạng rỡ và tràn đầy sức sống, nhưng ở đâu đó ngoài kia, vẫn còn những con người chưa biết được rằng, sớm thôi, họ sẽ chẳng còn được ngắm nhìn ánh bình minh nữa.

Mở mắt, đã là giữa trưa, thời tiết ở đây khác một trời một vực so với xứ Inferno, ấm áp và yên bình.

Saul bước ra khỏi phòng, lão Mourir đã đi từ bao giờ, trước mặt hắn, một bé gái nhỏ nhắn, tầm 5-6 tuổi đang giơ tay ra, như có ý định đưa cho hắn thứ gì đó, nhìn kĩ, thì ra là một bộ quần áo mới.

Có lẽ lão Agasan thấy hắn tả tơi quá nên mới bảo dân làng đưa hắn bộ quần áo mới. Quần áo rất vừa vặn, chỉ là cánh tay phải cụt ngủn khá là mất thẩm mĩ. Hắn mìm cười với bé gái, thấy thế, cô bé trước mặt cũng nở nụ cười thân thiện, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, tựa như chứa dải ngân hà bên trong. Hắn xoa đầu cô bé, mái tóc khá mềm mại, còn thoang thoảng mùi hương của thảo mộc, rất dễ chịu.

"Em tên là gì?"

Cô bé lễ phép đáp.

"Em tên là Lilit ạ."

"Còn anh tên là Saul."

"Anh Saul, tặng anh nè." Lilit đưa tay ra, một cây kẹo nom như kẹo mạnh nha, gắn trên que nhỏ, Saul nhận lấy, ngậm vào, vị đăng đắng đánh vào đầu lưỡi, nhưng một lúc sau lại ngòn ngọt.

"Ông Agasan bảo khi nào anh Saul tỉnh thì đến gặp ông ấy."

Lilit nói xong rồi chạy đi, thân ảnh nhỏ bé nhanh thoăn thoắt, biến mắt dưới ánh nắng nhẹ nhàng của mặt trời.

Saul nhìn theo, cảm giác hoài niệm ùa đến, vốn dĩ hắn còn không nhớ, lần cuối cùng mình vô tư chạy nhảy nô đùa như vậy là khi nào.

Lấy lại tinh thần, Saul nhẹ nhàng cất bước đi về phía cuối làng, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, cây cối phủ bóng râm, gió thổi nhẹ man mát, mơn trớn làn da thô ráp của hắn, Saul nổi da gà, nhưng không hiểu sao trong lòng toát ra cảm giác thỏa mãn khó tả.



Dân làng cũng rất thân thiện, thấy hắn thì cũng niềm nở mà chào, Saul vui cười chào lại, nhìn thấy những gương mặt hạnh phúc ấy, sâu trong thân tâm hắn cũng trở nên ấm áp.

Rất lâu rồi, chưa thấy bình yên đến như vậy.

Ngôi nhà cuối làng là của lão Agasan, không to hơn những ngôi nhà khác là bao nhiêu, nhìn từ ngoài vào trông rất cũ kĩ, mà phải thôi, lão Agasan cũng cả trăm tuổi rồi.

Bước vào, từng hàng cây nhỏ trải dài hai bên, nhìn rất có ý vị của một cao nhân ẩn cư, đường dẫn vào không xa, trải đầy đá sỏi, điểm xuyết một vài cây hoa trắng.

Đến trước cửa, tiếng của lão Agasan đã vang lên. "Cậu Saul đến rồi à, vào đi."

Saul không khách khí mà bước vào.

Trong nhà cũng không có gì, chỉ có một bộ bàn ghế bằng gỗ, bên trên là vài cái cốc chén, trong chén đổ đầy nước màu đỏ nhạt, thoảng lên mùi hương của thiên nhiên.

Lão Agasan ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, Saul ngồi xuống ghế, theo tầm mắt mà nhìn, từng đứa trẻ đang cười đùa vui vẻ dưới hàng cây. Đông qua xuân đến, nhưng không như ở tiền kiếp, khí hậu nơi đây vốn như hắn nói, chưa từng thay đổi bao giờ, đoán chừng trong làng cũng như vậy, mãi mãi là một vẻ bình yên nguyên vẹn.

Tuổi trẻ mà sống, Saul không nghĩ ra từ nào diễn tả được cảm giác lúc này, nhìn từng đôi mắt, nụ cười vô tư ấy, hắn lại thèm cảm giác an nhàn, ngồi một chỗ, ngắm trời chiều, trẻ con đùa nghịch, vui biết bao nhiêu.

"Bọn trẻ rất hiếu động." Saul hướng lão Agasan mà nói, lão ta khẽ cười, nhấc chén nhấp môi, giọt nước đỏ nhạt rơi đọng trên áo.

"Phải, rất hiếu động. Nhưng cũng làm người vui vẻ, không phải sao cậu Saul?"

Dấu hỏi bỏ ngỏ, Saul gật gù tán đồng. Lão Agasan lấy ấm nước rót cho Saul một chén. "Nước thuốc thảo mộc, uống vào tốt cho sức khỏe, cũng vì thế mà tôi sống được ngần ấy năm đó." Lão cười ha hả.

Chén đến tay, nước thuốc lắng đọng như mặt hồ yên tĩnh, Saul nhấp một ngụm, lại là vị đắng, nhưng lần này là đắng chan chát đến khó tả.